Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 735 - Chương 735.

Chương 735. - Chương 735. -

Tháng chín, năm học mới bắt đầu, học sinh lớp bảy nhập học.

Lâm Tiếu không còn là học sinh nhỏ nhất trong trường nữa, ở dưới đã có một đám đàn em trai gái nhỏ hơn vào học.

Lúc đầu Lâm Tiếu không có cảm giác gì cả, học sinh trường trung học tới rồi lại đi, nhà ăn vẫn chật như cũ. Nhưng rất nhanh Lâm Tiếu đã phát hiện lúc chào cờ, hay lúc thể dục giữa giờ, thậm chí lúc cô đang ngồi trong phòng học cũng thường xuyên có mấy người đàn em lớp bảy chạy tới nhìn cô.

Những đàn em đến xem Lâm Tiếu đều là học sinh lớp học năm năm trường trung học số một.

Lâm Tiếu chẳng hiểu có chuyện gì, sau đó cô Dương đã giải thích thắc mắc trong lòng cô: "Lúc tuyển sinh hè, giáo viên tuyển sinh đã kể câu chuyện của em cho những học sinh mới."

Thì ra giáo viên tuyển sinh đã xem Lâm Tiếu như một con át chủ bài của trường trung học số một.

Lâm Tiếu nhớ lúc giáo viên tuyển sinh đến nhà mình cũng đã nói gì đó, giáo viên tuyển sinh dùng cơ sở vật chất hiện đại, giáo viên xuất sắc và nhà ăn của trường trung học số một cùng những món ăn đa dạng thơm ngon để hấp dẫn Lâm Tiếu. Sau khi nhận ra cô có hứng thú với các món ăn, giáo viên ấy càng miêu tả kỹ càng hơn.

Không ngờ một năm sau, lúc giáo viên tuyển sinh đến nhà của học sinh mới thì lý do hấp dẫn học sinh đã có thêm Lâm Tiếu.

"Chắc các em cũng biết Lâm Tiếu trong trận chung kết cuộc thi Hoa Cup năm ngoái nhỉ? Bây giờ Lâm Tiếu đang học lớp học năm năm ở trung học số một, thành tích vẫn cực kỳ tốt, bây giờ đang đứng đầu ba môn toán, lý, hóa trong lớp thi đua đấy."

"Lâm Tiếu đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi Hoa Cup, mới học tiểu học đã phát biểu một bài luận nhỏ rồi, em ấy đã không do dự gì mà chọn lớp học năm năm của trường trung học số một chúng ta."

Một học sinh xuất sắc như Lâm Tiếu còn lựa chọn lớp học năm năm của trường trung học số một, vậy thì những học sinh khác còn do dự gì nữa chứ?

Sau khi cái tên Lâm Tiếu được giáo viên tuyển sinh sử dụng như một con át chủ bài để tuyển sinh thì thật sự phát huy tác dụng, rất nhiều bạn học còn đang do dự đã quyết định nhập học trường trung học số một.

Nếu đã vào trường trung học số một vì bị Lâm Tiếu hấp dẫn, đương nhiên là sau khi nhập học thì phải xem ‘thần tượng’ Lâm Tiếu này rồi.

Bây giờ Lâm Tiếu không dám ồn ào đùa giỡn ở hành lang, lên xuống cầu thang cũng tỏ ra nghiêm túc, cô muốn bảo vệ hình tượng của mình trước các đàn em lớp bảy.

Ở đâu trong trường học Lâm Tiếu cũng thường xuyên nghe được tiếng thì thầm của các học sinh mới: “Ai là Lâm Tiếu vậy?”

“Người cột tóc đuôi ngựa đó.”

“Ai cũng cột tóc đuôi ngựa hết mà.”

“Là người đeo chiếc vòng tay màu đỏ.”

“Cả hai người đều đeo vòng tay đỏ.”

“Người ở bên trái.”

“Bên tay trái của họ hay là tay trái của tụi mình?”

Lâm Tiếu nghe thôi cũng mệt, cô giơ tay lên, quay đầu lại nói với các đàn em lớp bảy ở đằng sau: “Chị là Lâm Tiếu.”

Nhóm đàn em lớp bảy chạy nhanh về phòng học của mình, như một đàn chim sẻ bị giật mình bay ra khỏi đường dây điện.

Bạn nữ chạy cuối cùng quay đầu lại, bối rối xin lỗi Lâm Tiếu: “Chị ơi, tụi em xin lỗi.”

Lâm Tiếu: “Không sao!”

Cô nhìn sang Chu Tuệ Mẫn với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tại sao các em ấy lại chạy vậy?”

Chu Tuệ Mẫn cong eo cười: “Cậu làm đàn em lớp bảy sợ rồi!”

Từ lớp bảy lên lớp tám, thay đổi lớn nhất là có thể đạp xe đi học.

Lớp Lâm Tiếu có khu đỗ xe đạp, cô Dương nhờ Lâm Tiếu lên danh sách những học sinh đi học bằng xe đạp.

Cô Dương nói với cả lớp: “Những bạn nào đi học bằng xe đạp phải có chữ ký của phụ huynh vào ngày mai.”

Có một bạn học giơ tay lên hỏi: “Cô ơi, phụ huynh ký tên có cần viết gì không ạ?”

Cô Dương: “Viết đồng ý cho xxx đi học bằng xe đạp rồi ký tên là được.”

Lâm Tiếu cũng muốn đạp xe đi học.

Nhưng cô chưa biết đạp xe.

Buổi tối về nhà, Lâm Tiếu lập tức nói với mẹ: “Mẹ, mẹ lấy chiếc xe đạp ra giúp con đi, con muốn đạp xe đi học.”

Chiếc xe đạp nhỏ của Lâm Tiếu vẫn luôn được đặt ở góc sân, Lữ Tú Anh dùng một tấm nhựa để phủ lên trên, nhưng những cơn gió thổi qua mỗi ngày vẫn làm nó dính rất nhiều bụi.

Lữ Tú Anh ngạc nhiên một lúc rồi cười nói: “Tại sao lại muốn đạp xe đi học? Xe đạp của con nhỏ quá, bây giờ không dùng được nữa.”

Chiếc xe đạp trẻ em được anh trai mua cho Lâm Tiếu cách đây ba năm: “Lúc đó con mới một mét ba, bây giờ đã một mét sáu rồi.”

Lâm Tiếu ngẩn người.

“Con chưa đi được mấy lần mà.” Lâm Tiếu xốc tấm nhựa lên, phát hiện chiếc xe đạp nhỏ của mình đã không còn sáng bóng như trước nữa, màu vàng tươi cũng đã nhạt đi vì nắng gió.

Cô lấy chiều dài của chân mình làm chuẩn, loay hoay cạnh chiếc xe đạp nhỏ một lúc, nhận ra chiếc xe đạp này đã quá nhỏ so với mình.

Bình Luận (0)
Comment