Lữ Tú Anh: “Mẹ biết con không đạp được nữa mà.” Lữ Tú Anh còn thấy kỳ lạ, tại sao Lâm Tiếu không nghĩ đến việc này.
Lâm Tiếu không dùng nữa, Lữ Tú Anh muốn tặng cho người khác, nhưng chiếc xe đạp này được Lâm Dược Phi mua với giá khá cao, chất lượng và kiểu dáng thì khỏi phải nói. Lữ Tú Anh tiếc không muốn tặng cho người ngoài, bà chỉ muốn tặng cho những người thật sự thân thiết.
Nhưng mà những gia đình thân thiết thì lại không có đứa trẻ nào có tầm tuổi phù hợp.
Lâm Tiếu nghe thấy mẹ nói muốn tặng cho người khác, cô lập tức nói: “Không được tặng.”
“Đây là xe đạp anh hai mua cho con mà.” Dù nó nhỏ không đạp được nữa thì Lâm Tiếu cũng không muốn tặng cho người khác.
“Con vẫn đạp được.” Lâm Tiếu còn muốn chen mình lên chiếc xe đạp trẻ em này.
Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Không tặng không tặng, không tặng cho ai cả, cứ đặt trong nhà thôi.”
“Yên tâm đi, có món đồ nào mẹ muốn xử lý mà không hỏi ý của con đâu.”
Lâm Tiếu nghe mẹ nói vậy thì mỉm cười. Chưa bao giờ mẹ tùy tiện vứt đồ của Lâm Tiếu, lúc muốn xử lý đống tạp chí, sách và truyện tranh đều sẽ hỏi ý cô, đương nhiên lúc nào ý của Lâm Tiếu cũng là “không được bán, con vẫn dùng”.
Dù là một tờ giấy nháp trên bàn, Lữ Tú Anh cũng không dám tự vứt đi vì sợ trên đó có bài tập làm được một nửa của Lâm Tiếu.
“Chiếc xe này không chạy được nữa, bây giờ con dùng gì để học đạp xe đây?”
Lâm Tiếu quay đầu nhìn chiếc 28 Đại Giang đang đậu trong sân.
Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Con cũng không chạy được chiếc này đâu.”
“Lúc anh con học đạp xe 28 Đại Giang đã bị ngã.” Lâm Dược Phi giỏi thể thao, nhưng Lâm Tiếu không có tế bào vận động như anh trai.
“Lúc đó mặt con sẽ bị sẹo, gãy răng cửa, gãy tay gãy chân luôn đấy.” Lữ Tú Anh hù doạ Lâm Tiếu.
Lá gan của Lâm Tiếu vốn không lớn, bị mẹ dọa như vậy, cô càng không dám đạp xe 28 Đại Giang nữa.
Mấy chiếc xe đạp trong nhà, của trẻ em thì quá nhỏ, của người lớn thì quá to, sao lại chẳng có chiếc nào phù hợp với cô vậy?
“Mẹ, con có thể mua một chiếc xe đạp cho mình không?” Lâm Tiếu hỏi, tiền mừng tuổi cộng với tiền để dành của cô được khá nhiều, hoàn toàn đủ mua một chiếc xe đạp.
Lữ Tú Anh không muốn để Lâm Tiếu mua xe đạp, không phải vì vấn đề tiền nong mà là vì bà không muốn để Lâm Tiếu tự đạp xe đi học. “Xa quá, mẹ không yên tâm đâu.”
“Ngày nào mẹ cũng đưa đón con vậy là được rồi mà.” Lữ Tú Anh không hiểu tại sao Lâm Tiếu lại muốn tự đạp xe đi học.
Lâm Tiếu: “Mẹ chở con thì mệt lắm.”
Bây giờ Lâm Tiếu đã cao bằng mẹ rồi, càng ngày mẹ càng phải gắng sức nhiều hơn để đèo cô đi học. Đặc biệt là vào những hôm ngược gió, mẹ lại càng mệt hơn.
Lữ Tú Anh: “Mẹ không mệt, con gầy như vậy, còn không nặng bằng hai túi gạo nữa kìa.”
“Mẹ sẵn lòng đưa đón con mà.” Lữ Tú Anh nói thật lòng, mỗi ngày đưa đón Lâm Tiếu là lúc bà cảm thấy vui nhất trong ngày, Lâm Tiếu ngồi yên sau xe đạp, ríu rít kể cho bà nghe rất nhiều câu chuyện thú vị.
Lâm Tiếu hơi xấu hổ nói: “Nhưng mà được mẹ đón đưa cứ như là học sinh tiểu học vậy.”
Trước khi trường học cho phép họ được đi học bằng xe đạp, trong lớp đã có vài bạn học tự đi học. Có bạn ở gần trường nên đi bộ, có bạn thì đi xe buýt đi thẳng tới trường, trên cổ đeo vé xe buýt tháng, oai quá trời!
Từ nhà Lâm Tiếu đến trường trung học số một không có xe buýt đi thẳng, phải đổi một lần xe mới đến trường được. Một vé xe buýt có giá năm hào, đổi một lần xe là một đồng, đi đi về về tốn hết hai đồng.
Giá vé xe buýt cho một ngày như vậy là quá đắt.
“Chắc chắn ngày mai sẽ có rất nhiều phụ huynh ký tên, sẽ có rất nhiều bạn học tự đạp xe đến trường.”
Lữ Tú Anh: “Không đâu, phụ huynh không yên tâm đâu.”
Lâm Tiếu: “Có, từ học kỳ một đã có rất nhiều bạn học lén đạp xe đi học rồi.”
Cô Dương không cho học sinh đi học bằng xe đạp, trong trường học cũng chưa chia khu đỗ xe cho lớp họ, các bạn học đậu xe ngoài trường học, cách một ngã tư, sau đó vờ như mình đi bộ đến trường.
Ngày hôm sau, quả nhiên Lâm Tiếu nhận được mười lá đơn được phụ huynh ký tên, số lượng như vậy là khá nhiều.
Một nửa học sinh trong lớp là học sinh nội trú, nửa còn lại là học sinh ngoại trú. Bây giờ một nửa số học sinh ngoại trú đã đạp xe đi học, số còn lại thì đi bộ hoặc đi xe buýt, rất ít bạn được mẹ đưa đón như Lâm Tiếu.
“Mẹ, cho con học đi xe đạp đi, để con đạp xe đi học đi mà.” Lâm Tiếu năn nỉ mẹ, cô thật sự rất xấu hổ.
Lữ Tú Anh không hiểu chuyện này thì có gì đáng xấu hổ: “Bây giờ mẹ đi làm rất rảnh rỗi, có thời gian đưa đón con, không tốt sao?”
“Chắc chắn là cha mẹ của các bạn học của con không rảnh để đưa đón, có khi mọi người còn hâm mộ con nữa đấy.”
“Hơn nữa, con là người nhỏ nhất trong lớp, vốn đã nhỏ hơn các bạn hai tuổi rồi.”
Lâm Tiếu: “Nhưng con là lớp trưởng mà.”
Lớp trưởng là người cầm đầu trong lớp.
Hơn nữa còn có các đàn em lớp bảy nhìn cô, nhiều người biết cô như vậy, nhìn thấy cô được mẹ đưa đón thì xấu hổ quá.
Ngoài ra, điều quan trọng nhất là: “Mẹ đạp xe chở con thì mệt quá.”
Bây giờ đang là mùa thu, sau đó là mùa đông, thu đông là lúc gió thổi mạnh nhất.
Lữ Tú Anh bị Lâm Tiếu năn nỉ trong đau khổ mấy ngày trời: “Để mẹ suy nghĩ thêm.”
Vài ngày sau, Lâm Tiếu tan học về nhà, mẹ nói với cô: “Chuyện đưa đón con đi học đã tìm ra cách giải quyết rồi.”
Lâm Tiếu phấn khích nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ đồng ý để con đi học bằng xe đạp rồi à?”
Lữ Tú Anh dẫn Lâm Tiếu vào sân, chỉ vào một chiếc xe máy màu đỏ tươi, nói: “Mẹ đã có bằng chạy xe máy rồi, từ này sẽ lái xe máy đưa con đi học nhé.”
Lâm Tiếu cạn lời.