Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 740 - Chương 740.

Chương 740. - Chương 740. -

Các ban cán sự lớp thương lượng một lúc, tất cả đều muốn đi thăm cô Dương.

"Nhà của cô Dương ở đâu?" Các ban cán sự lớp đều nhìn về phía Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu không hiểu tại sao mọi người đều nhìn mình: "Tớ cũng không biết mà!"

Có điều địa chỉ nhà của cô Dương cũng không phải bí mật, Lâm Tiếu đi hỏi giáo viên khác trong văn phòng của cô Dương, lập tức hỏi ra địa chỉ nhà của cô Dương.

"Các em muốn đi thăm cô Dương à? Nhớ phải gọi điện thoại cho cô Dương của các em trước đó." Giáo viên dặn dò.

Lâm Tiếu đáp lời: "Dạ, cảm ơn thầy!"

Ngày Nhà Giáo là thứ năm, các ban cán sự lớp đã bàn bạc xong, chủ nhật sẽ đi thăm cô Dương.

"Mẹ, cô Dương bị ngã nứt xương cụt, chủ nhật chúng con muốn đi thăm cô." Lâm Tiếu về nhà nói với mẹ.

Lữ Tú Anh hoảng sợ: "Cái gì? Bị ngã nứt xương cụt?"

Lâm Tiếu: "Dạ, vết nứt rất nhỏ, phải nằm trên giường nghỉ ngơi một tuần."

Lữ Tú Anh: "Vết nứt rất nhỏ à, vậy cũng đã đau lắm rồi! Một tuần có thể khoẻ được à?" Tổn thương gân cốt cần một trăm ngày, cho dù không nghiêm trọng, Lữ Tú Anh cũng cảm thấy một tuần vẫn quá ngắn.

Lâm Tiếu lắc đầu, cô cũng không biết: "Cô Dương chỉ xin nghỉ một tuần."

Lữ Tú Anh: "Vậy các con đi thăm cô Dương thế nào?"

Lâm Tiếu: "Chúng con sẽ tập hợp ở cổng trường trước, cùng nhau đi xe buýt, đi xe buýt từ cổng trường đến thẳng nhà cô Dương."

Lữ Tú Anh gật đầu: "Vậy thì các con không thể đi tay không... Nhà ta có nhiều bánh Trung thu như vậy, xách một hộp tặng cho cô Dương đi, à không được, ngày mai là Tết Trung thu rồi, chủ nhật các con mới đi thăm cô Dương, vậy thì nhất định không thể mang theo bánh Trung thu."

"Xách một hộp cua sông đi đi! Con nói với các bạn một tiếng, con mang theo một hộp cua sông, định để các con cùng nhau tặng."

Ngày mai là Tết Trung thu, nhưng mà từ một tháng trước trong nhà đã bắt đầu nhận được bánh Trung thu, nhận được cua sông. Bánh Trung thu là Tết Trung thu năm nào cũng phải tặng, cua sông là từ năm nay mới bắt đầu phổ biến, giống như mọi người đã bàn bạc kỹ, cùng nhau tặng hộp cua sông.

Lâm Dược Phi chọn một vài hộp quà nhận được tặng lại ra ngoài. Nhưng số lượng chuyển tặng có hạn, nhóm bản địa làm công trình không lớn, chuyện tặng lại này bị phát hiện sẽ không tốt, đa số quà Trung thu Lâm Dược Phi tặng ra đều phải tự mình mua.

Lâm Dược Phi để mẹ tặng cho người ta, nhưng mà người Lữ Tú Anh tặng cũng không nhiều lắm. Cũng chỉ tặng cho mấy nhà dì Đỗ, dì Tề có quan hệ thân thiết, người ở xa thì bà cũng bất lực.

Bây giờ trong ngăn đá tủ lạnh của nhà Lâm Tiếu chất đầy cua sông, mỗi ngày Lữ Tú Anh đều hấp cho Lâm Tiếu ăn.

Ban đầu Lâm Tiếu vô cùng thích!

"Cua sông ăn ngon quá đi!"

Lữ Tú Anh lại cảm thấy bình thường: "Cắn vỏ nửa ngày, bốc không được hai miếng thịt, cái này mà ngon chỗ nào? Không thơm bằng xương sườn."

Lâm Tiếu: "Xương sườn thơm! Cua sông cũng thơm!"

Mặc dù lúc ăn đúng là có chút phiền phức, nhưng cua sông có cái ngon mà xương sườn không có, Lâm Tiếu thích gạch cua của cua cái, cũng thích gạch cua của cua đực, gạch cua tươi ngon, trộn lại với nhau, cắn một miếng ngập miệng là vô cùng thỏa mãn!

Đặc biệt là một nửa phần cứng bên cạnh gạch cua ở giữa, ăn ngon nhất.

Còn có càng cua to lớn, Lâm Tiếu không lãng phí một miếng nào, nhờ mẹ giúp mình bóp nát, thịt trong càng cua ăn vào ngọt mềm!

Có điều dù có thích thứ gì đến đâu, thì ăn mỗi ngày, thậm chí là ăn gần một tháng, Lâm Tiếu cũng thấy chán ăn.

"Mẹ, ngày mai vẫn ăn cua sông ạ?" Lâm Tiếu cau mày hỏi.

Lữ Tú Anh cười nói: "Con muốn ăn, hay là không muốn ăn hả?"

Lâm Tiếu lắc đầu giống như trống bỏi: "Không muốn ăn! Ngày mai có thể xin nghỉ một ngày không ạ?"

Lữ Tú Anh cười ha ha: "Được, vậy cho con nghỉ ngơi một ngày."

Vì vậy mẹ kêu Lâm Tiếu xách một hộp cua sông đi thăm cô Dương, Lâm Tiếu cực kỳ vui mừng, mỗi khi tặng đi một hộp cua sông, thì có nghĩa là cả nhà mình sẽ có thể bớt ăn một hộp cua sông.

"Mẹ, tặng cho cô Dương hai hộp đi?" Lâm Tiếu chờ mong mà nhìn mẹ.

Lữ Tú Anh lắc đầu: "Một hộp là đủ rồi, chưa chắc là cô Dương của các con sẽ nhận đâu, nếu như thật sự không nhận thì con lại phải mang trở về nhà."

Lâm Tiếu nói với các cán sự lớp là mình định lấy một hộp cua sông làm quà để mọi người cùng nhau tặng. Các cán sự lớp bàn bạc một lúc, nói: "Vậy chúng ta cùng nhau làm một cái giỏ trái cây đi."

Tiền giỏ trái cây, mọi người không cho Lâm Tiếu chi nữa.

"Cậu mang theo cua sông, tiền giỏ trái cây thì bọn tớ sẽ chia đều."

Lâm Tiếu về nhà nói cho mẹ, mẹ gật đầu: "Vậy cũng được."

"Đúng rồi, ban cán sự lớp các con, không có gia đình nào khó khăn chứ? Nếu như có gia đình khó khăn thì cũng không thể để người ta bỏ tiền được."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không có, con là người có ít đồ dùng học tập nhất trong các cán sự lớp!"

Lâm Tiếu ám chỉ mẹ, Lữ Tú Anh mới không dễ dàng bị lừa gạt như vậy, thái độ kiên quyết từ chối Lâm Tiếu: "Đồ dùng học tập của con cũng đủ dùng rồi, không được mua thêm nữa!"

Lâm Tiếu thở dài, cô có chút hoài niệm khoảng thời gian học Tiểu học, bút chì và cục tẩy hồi Tiểu học đều dùng rất nhanh, có thể thường xuyên mua đồ dùng học tập mới. Bây giờ một cây bút bi phải dùng thật lâu thật lâu mới có thể dùng hết, Lâm Tiếu cũng không có cơ hội mua đồ dùng học tập mới nào.

Bình Luận (0)
Comment