Buổi tối Tết Trung thu, Lữ Tú Anh làm một bàn đồ ăn, Lâm Dược Phi về nhà sớm, nhìn đến trên bàn đầy màu sắc thì tươi cười: "Tốt thật, hôm nay không có cua sông."
Lữ Tú Anh trừng mắt liếc anh một cái: "Đồ ngon đắt tiền như vậy, mà hai đứa các con đều ăn ngán."
Lâm Dược Phi cười ha ha nói: "Mẹ ăn chưa ngán, vậy phần còn lại đều là của mẹ..."
Lữ Tú Anh lập tức nói: "Nằm mơ đi! Phải cùng nhau quét sạch!"
Cơm tối Tết Trung thu, không có cua sông đã ăn ngán, nhưng mà vẫn có bánh Trung thu đã ăn ngán. Lâm Dược Phi chọn cho em gái một chiếc bánh Trung thu thập cẩm: "Này, Tiếu Tiếu, nhân thập cẩm em thích ăn này."
Lâm Tiếu lập tức kháng nghị: "Không cần! Em muốn nhân hạt sen trứng muối cơ!"
Tháng sáu lúc cô uống sinh tố đã từng nói một câu Thanh Hồng Ti ăn ngon, bánh Trung thu thập cẩm ăn cũng ngon, vậy mà anh hai lại nhớ đến tận bây giờ.
Lâm Tiếu thẳng thắn thừa nhận: "Đó là bởi vì trước kia em chưa từng ăn những bánh Trung thu có vị khác, bây giờ em đã ăn được rất nhiều vị, thập cẩm phải xếp hàng sau cùng."
Hiện tại Lâm Tiếu thích nhất là bánh Trung thu nhân hạt sen trứng muối, bên trong hạt sen vừa bột vừa ngọt, còn có một quả lòng đỏ trứng muối béo ngậy!
Ăn cơm tối xong, Lâm Tiếu đắt Tiểu Hoàng ra ngoài, ngửa đầu ngắm trăng. Ánh trăng khuất sau một đám mây, lúc ẩn lúc hiện, khi lộ ra thì tròn tròn.
Chuyện các ban cán sự lớp muốn đi thăm cô Dương vào chủ nhật, rất nhanh được truyền khắp cả lớp.
Càng lúc càng có nhiều các bạn học tới hỏi Lâm Tiếu, muốn cùng các ban cán sự lớp đi thăm cô Dương.
Vốn dĩ Lâm Tiếu muốn đồng ý với các bạn học, mọi người đều thật sự quan tâm cô Dương, nhưng mà bạn học tới tìm cô thật sự quá nhiều, rất nhanh Lâm Tiếu đã phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu như cô đồng ý hết tất cả, thì hơn một nửa các bạn học trong lớp đều sẽ đi thăm cô Dương! Phòng trong nhà của cô Dương có to đến mức nào thì cũng không chứa được nhiều bạn như vậy!
Vì thế Lâm Tiếu từ chối hết tất cả: "Ban cán sự lớp biết mọi người đều quan tâm đến cô Dương, nếu như mọi người có lời gì muốn nói với Dương lời, thì có thể viết một lá thư, bọn tớ sẽ giúp mang qua."
Chủ nhật, các ban cán sự lớp tập hợp ở cổng trường, cùng nhau ngồi xe buýt đến nhà cô Dương.
Lâm Tiếu ngẩng đầu xác nhận số nhà, nhẹ nhàng gõ cửa.
Một lát sau, cửa lớn mở ra, cô Dương ra mở cửa cho mọi người.
Các bạn học đều rất kinh ngạc: "Cô Dương, cô có thể xuống đất đi lại ạ?" Trong lòng các bạn học, cô Dương chỉ có thể nằm ở trên giường mỗi ngày.
Cô Dương cười nói: "Có thể đi lại chầm chậm một chút." Có điều phần lớn thời gian thì vẫn phải ở trên giường dưỡng thương, không thể đứng lâu, càng không thể ngồi lâu. Hơn nữa cũng không giống như tưởng tượng của mọi người, cô Dương không phải nằm ngửa trên giường mỗi ngày, mà là nằm sấp ở trên giường.
Bác sĩ nói tư thế nằm sấp đối có lợi cho việc hồi phục xương bị nứt.
Các học sinh của mình cũng không phải người ngoài, sau khi cô Dương nói hai câu với mọi người, thì kêu mọi người tới phòng ngủ, bản thân lại chậm rãi nằm về giường, nghiêng đầu trò chuyện với mọi người.
"Mấy ngày nay không có cô, các em có nghe lời giáo viên Vật Lý không?" Giáo viên Vật Lý là chủ nhiệm tạm thời trong lớp.
Mọi người sôi nổi bày tỏ, mấy ngày nay kỷ luật trong lớp rất tốt.
"Giáo viên lên lớp giảng bài thay cho các em, các em có quen không?" Cô Dương hỏi.
"Quen ạ!" Mọi người sôi nổi tỏ vẻ môn Toán không có vấn đề gì. Nhưng mà cô Dương vừa bị ngã, tất cả các lớp thi đua môn Toán bây giờ đều trở thành các bạn học tự mình làm bài, giáo viên ở trung học số một có thể dạy lớp thi đua chỉ có mấy người, mỗi lớp thi đua có một giáo viên dạy, cả lớp cũng không dư dả gì, muốn tìm giáo viên lên lớp thay cũng không thể tìm ra.
"Cô Dương, cô mau khoẻ lại đi, mọi người đều rất nhớ cô."
Lâm Tiếu lấy thiệp chúc mừng đã viết xong trước ngày Nhà Giáo từ trong cặp ra tặng cho cô Dương, còn có mấy lá thư các bạn học viết gửi cho cô Dương.
Cô Dương mở thiệp chúc mừng ra, không ngờ tới bên trong có câu chúc của học sinh cả lớp: "Ồ, tốt quá đi, cô chỉ cần giữ một tấm thiệp chúc mừng thôi là được."
Dưới đáy giường của cô Dương có vài mấy thùng giấy lớn, bên trong đều là thiệp chúc mừng của học sinh khóa trước tặng cho cô ấy.
"Sau này các em có viết thêm thiệp chúc mừng cũng như vậy, viết trên một tấm thôi." Cô Dương cười hỏi: "Ý tưởng này là do ai nghĩ ra?"
Lâm Tiếu hơi ngượng ngùng thừa nhận: "Em nghĩ ra."
Lâm Tiếu thăm cô Dương hết nửa ngày, mọi người đi ra từ trong nhà cô Dương, từng người một trở về nhà. Từ nhà cô Dương đến nhà của Lâm Tiếu có chuyến xe buýt đi thẳng, Lâm Tiếu nói với mẹ trước, xong mới tự mình ngồi xe buýt trở về.
Lâm Tiếu ngâm nga về nhà, vừa muốn gõ cửa, cửa chống trộm trong nhà kêu một tiếng liền mở ra, Lâm Tiếu hoảng sợ: "Mẹ?"
Lữ Tú Anh vẫn luôn ở trong nhà chờ, Lâm Tiếu chậm chạp không trở về, Lữ Tú Anh lo lắng đề phòng, tới bây giờ trong lòng mới thả lỏng: "Sao con lại đi lâu thế?"
"Không phải các con đã bàn bạc trước rồi sao, cô Dương đang dưỡng thương, không thể quấy rầy cô quá lâu, đi thăm một chút sẽ trở về mà?"
Bởi vì Lâm Tiếu đã nói như vậy, nhưng lại chậm chạp không trở về, Lữ Tú Anh thấy hơi lo lắng. Trước kia Lâm Tiếu chưa từng tự mình ngồi xe buýt như thế, có phải đã đi ngược hướng về rồi hay không? Lâm Tiếu một mình tự băng qua đường, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Lữ Tú Anh ở trong nhà suy nghĩ miên man hơn nửa ngày, Tiểu Hoàng cảm nhận được sự sốt ruột của bà, vẫn luôn ghé vào bên chân bà, ở cạnh bà.
Lâm Tiếu không ngờ mình đã làm cho mẹ lo lắng, dựa vào người mẹ: "Con cũng không ngờ sẽ lâu như vậy."
Lữ Tú Anh: "Các con ở đó lâu như vậy, cô Dương bị thương còn phải tiếp đãi các con..."
Lâm Tiếu nhớ lại một chút, lắc đầu nói: "Không sao đâu, phần lớn thời gian cô Dương đều nằm trên giường."
"Các con ở lâu như vậy làm gì thế?" Lữ Tú Anh tò mò nói.
"Cô Dương mang cua sông đi hấp chín, chia cho bọn con một người một con để ăn." Lâm Tiếu nhớ lại dư vị: "Ngon lắm!"
Lữ Tú Anh cười: "Không phải con ăn ngán rồi sao?"
Lâm Tiếu: "Hôm nay thì không giống! Hôm nay cua sông vô cùng ngon!"