"Mẹ, trong nhà cô Dương cũng nuôi một con mèo." Lâm Tiếu nói với mẹ.
"À, là mèo con Hoa Hoa sinh sao? Có phải là cô Dương không tìm thấy người chịu nuôi mèo con nên mới giữ mèo con lại tự mình nuôi không?" Lữ Tú Anh lo lắng trước đó Lâm Tiếu đã gây thêm phiền phức cho cô Dương.
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không đúng không đúng, mèo nhà cô Dương đã ba tuổi rồi."
Lâm Tiếu cũng không ngờ tới cô Dương lại thích mèo, những người lớn bên cạnh cô đa số đều ngại nuôi mèo nuôi chó quá phiền phức. Rất nhiều bạn học Lâm Tiếu đều rất hâm mộ vì Lâm Tiếu có Tiểu Hoàng, cha mẹ của các bạn học đều không cho phép bọn họ nuôi mèo nuôi chó.
"Tiếc là chúng con không được nhìn thấy mèo trong nhà cô Dương." Lâm Tiếu tiếc nuối nói: "Cô Dương nói mèo của cô ấy rất sợ người lạ, chúng con đến nhà đông như vậy, nên nó trốn mất."
Hoá ra tính cách của mèo và chó khác biệt lớn đến như vậy! Nếu trong nhà có nhiều khách đến như vậy, thì chắc chắn Tiểu Hoàng sẽ vô cùng vui mừng!
"Mẹ có biết không? Lúc trước cô Dương mang Hoa Hoa về nhà nuôi một thời gian! Sau đó Hoa Hoa lại tự mình chạy về trường học!" Lâm Tiếu vô cùng ngạc nhiên nói với mẹ.
Sau khi Lữ Tú Anh nghe thấy thì cũng rất ngạc nhiên: "Hả?"
Lâm Tiếu dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, Cam, chính là con mèo con lớn lên bên cạnh Hoa Hoa sau khi cai sữa, cô Dương mang Hoa Hoa đi, sau khi triệt sản thì mang Hoa Hoa về nhà, để nó ở trong nhà dưỡng thương."
"Sau đó mỗi ngày Hoa Hoa ở trong nhà cô Dương đều rất hùng hổ, qua mấy ngày, cô Dương về nhà thì phát hiện rèm cửa sổ trong nhà bị Hoa Hoa cào rách, không thấy Hoa Hoa đâu."
"Cô Dương tìm Hoa Hoa ở gần nhà rất lâu, nhưng cũng không tìm thấy, cô ấy cho rằng Hoa Hoa đi lạc... Sau đó lại nhìn thấy Hoa Hoa ở trường trung học số một!"
Lúc nhìn thấy Hoa Hoa ở trong khuôn viên trường trung học số một, cô Dương sợ ngây người.
Lúc Lâm Tiếu kể lại chuyện này cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Từ nhà cô Dương gia đến trường trung học số một, phải qua năm trạm xe buýt đó! Còn phải rẻ hai lần!"
Sao Hoa Hoa có thể đi ra khỏi khu nhà của cô Dương được? Hơn nữa sao nó có thể trở lại trường trung học số một?
Lâm Tiếu cảm thấy chuyện này đủ để viết một quyển <Cuộc phiêu lưu của Hoa Hoa>!
Cô Dương nhìn thấy Hoa Hoa bình an ở trường trung học số một, cuối cùng trong lòng cũng thả lỏng. Nếu Hoa Hoa thích trường trung học số một như vậy, cô Dương hoàn toàn từ bỏ tâm tư muốn đưa Hoa Hoa về nhà, tháng ngày Hoa Hoa sống ở trường trung học số một cũng không tệ, có rất nhiều học sinh đều sẽ đút nó ăn gì đó.
Hơn nữa Hoa Hoa đã chứng minh được sức chiến đấu của bản thân! Cào rách rèm cửa sổ, nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn, chạy thẳng một đường về trường trung học số một, Hoa Hoa là con mèo thông minh nhất lợi hại nhất!
"Hình như Hoa Hoa vẫn còn rất ghét cô Dương, mỗi lần ở trong trường học đụng phải cô Dương, đều sẽ mắng người!"
Lữ Tú Anh tò mò nói: "Mèo con còn biết mắng chửi người à? Mèo con thì sao có thể mắng chửi người được?"
Lâm Tiếu mở miệng, dạy cho mẹ một đoạn tiếng kêu hung hăng của mèo.
Lữ Tú Anh cười đến mức eo cũng không thẳng nổi: "Cười chết tôi rồi… Cười chết tôi rồi… Ôi trời con nghe thấy ở trong trường học à?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Con chưa từng nghe thấy, là hôm nay cô Dương dạy cho chúng con nghe."
Lữ Tú Anh mở to hai mắt: "Cô Dương của các con hài hước như vậy à?"
Lúc họp phụ huynh Lữ Tú Anh đã từng gặp cô Dương vài lần, trong ấn tượng của bà, cô Dương là một giáo viên vô cùng nghiêm túc và có kinh nghiệm, hoàn toàn nhìn không ra cô Dương còn có một mặt hài hước như vậy.
Lâm Tiếu liên tục gật đầu: "Ban đầu con cũng không biết cô Dương hài hước như vậy!"
Hôm nay cô Dương nằm dự đoán của Lâm Tiếu, nằm ngoài dự đoán của tất cả các ban cán sự lớp đến thăm, cô Dương đã thể hiện ra một mặt khác không nhìn thấy ở trong trường học, vô cùng dí dỏm hài hước, nói chuyện liên tục.
Các ban cán sự lớp đi thăm mấy tiếng, không đếm được bọn họ đã bị cô Dương chọc cười bao nhiêu lần, vẫn luôn bị cô Dương chọc đến mức cười ha ha.
"Cô Dương rất là lợi hại! Khi cô nói những chuyện rất buồn cười, mà bản thân cô lại không cười!" Lâm Tiếu bội phục nói.
Khi Lâm Tiếu kể chuyện cười cho người khác, mỗi lần đều là người khác còn chưa cười, thì bản thân cô đã cười trước rồi.
Có đôi khi kể những chuyện rời rạc, chỉ có bản thân ha ha ha ha, người khác vốn không nghe rõ Lâm Tiếu nói chuyện cười gì.
Nhưng mà khi cô Dương nói chuyện gì cũng rất buồn cười, giọng điệu và biểu cảm của cô đều rất nghiêm túc, như vậy càng có hiệu quả tương phản. Lâm Tiếu nhớ tới lại cười, vươn tay xoa bụng của mình, vừa rồi cô ở nhà của cô Dương cười đến đau cả bụng.
"Lúc cô Dương ở nhà và lúc ở trường học rất khác nhau." Lâm Tiếu nói, cô thích cô Dương lúc ở nhà hơn.