Lâm Tiếu và các ban cán sự lớp đều không nhịn được hỏi cô Dương tại sao ở trong lớp không bao giờ lộ ra sự hài hước của mình, cô Dương nói: "Chủ nhiệm lớp không thể quá hài hước."
Khi cô Dương vừa mới đến trường làm việc không hề che giấu sự hài hước của mình, không hề tỏ ra khó chịu trước mặt các học sinh, hòa mình cùng các học sinh. Nhưng mà sự thật chứng minh, như vậy sẽ gia tăng rất nhiều khó khăn cho việc dạy học, sau đó cô Dương mới chậm rãi trở nên như vậy.
"Các em giúp cô giữ bí mật nhé." cô Dương nói với các ban cán sự lớp, cô ấy không muốn biểu hiện ra một mặt này ở trước mặt các học sinh của mình.
Hôm nay là bởi vì các ban cán sự lớp tới nhà thăm cô Dương, cô Dương biết các ban cán sự lớp đều là những đứa trẻ biết tự giác học tập, làm việc có chừng mực, nên mới thả lỏng trước mặt các ban cán sự như vậy.
Cả nhóm Lâm Tiếu sôi nổi gật đầu đồng ý giúp cô Dương giữ bí mật.
Lâm Tiếu nói với mẹ: "Thật ra cho dù chúng con có nói cho các bạn học, thì cũng không sao cả."
Tai nghe là giả mắt thấy là thật, các bạn học không được tận mắt nhìn thấy một cô Dương hài hước thú vị không nghiêm khắc như vậy, chỉ là nghe ban cán sự lớp nói, có lẽ cũng không tưởng tượng ra.
"Mọi người vẫn sẽ không dám "làm càn" ở trước mặt cô Dương." Lâm Tiếu phân tích: "Cho nên cô Dương mới dám thả lỏng như vậy trước mặt ở chúng con."
Bởi vì cho dù các ban cán sự lớp có người không làm tốt "công tác bảo mật", thì cũng không tạo nên ảnh hưởng gì.
Lâm Tiếu tò mò hỏi mẹ: "Mẹ, khi mẹ đi làm và khi ở nhà cũng không giống nhau ư?"
Lữ Tú Anh cười nói: "Đương nhiên không giống nhau rồi."
Lâm Tiếu gật đầu: "Anh hai ở trong công ty cũng sẽ khác." Lâm Tiếu đã từng nhìn thấy anh hai ở trong công ty, nhìn có vẻ cũng rất nghiêm túc, xem ra khi mọi người làm việc đều sẽ rất nghiêm túc.
Lâm Tiếu có chút ưu sầu: "Chờ con lớn lên đi làm, nếu như lúc đi làm cũng không nghiêm túc nổi, thì phải làm sao đây?"
Lữ Tú Anh cười: "Chuyện xa như vậy, bây giờ con không cần phải lo lắng."
"Hơn nữa không phải con ở trong trường học cũng rất nghiêm túc à?" Lúc Lữ Tú Anh đi đưa đón Lâm Tiếu, có thể thường xuyên gặp được cha mẹ của các bạn học khác, mọi người đưa đón con mỗi ngày nên làm quen với nhau rất mau.
Lữ Tú Anh biết được từ trong miệng cha mẹ của học sinh khác rằng Lâm Tiếu làm lớp trưởng nhỏ rất ra dáng ra hình: "Lâm Tiếu nhà chị rất có uy tín trong lớp đấy, các bạn học đều tin tưởng và nghe lời con bé."
Lâm Tiếu mờ mịt nhìn mẹ: "Con ở trong trường học không có nghiêm túc đâu!"
Lữ Tú Anh lắc đầu: "Vậy thì mẹ cũng không biết, dù sao thì các bạn học và người lớn đều nói như vậy."
Lâm Tiếu cảm thấy khó hiểu, mỗi ngày ở trong trường học hi hi ha ha, cũng chưa bao giờ mách lẻo với giáo viên, chẳng lẽ còn có bạn học trong lớp sợ cô sao?
…
Sau khi xưởng dệt bông cho một nửa công nhân nghỉ việc, tài chính vẫn không được giảm bớt.
Lâm Dược Phi đã sớm khẳng định: "Không thể nào tốt hơn được đâu, không có đơn đặt hàng, không có nguồn tiêu thụ. Chẳng lẽ vẫn chỉ có thể dựa đóng cửa nhà tắm, đóng cửa nhà ăn, phát ít một nửa tiền lương cho công nhân để nhà máy tốt lên?"
Trong khu tập thể bắt đầu lan truyền lời đồn, sẽ còn có thêm làn sóng sa thải công nhân lần thứ hai. Bây giờ nhóm công nhân ở lại trong xưởng, cũng chưa chắc đã có thể giữ được công việc.
Gió thổi bão giông tố sắp đến, gần đây không khí trong khu tập thể lại không tốt lắm, mọi người đều sợ hãi tin tức sa thải lần thứ hai sẽ trở thành sự thật.
Không ngờ tới trước khi tin tức sa thải lần thứ hai đến, thì tin tức mua bán nhà đất trong xưởng đã tới trước.
Đất trong xưởng, vẽ ra một mảnh, đang thương lượng giá cả với các công ty bất động sản.
Chuyện này cũng không có liên quan chặt chẽ lắm đến nhóm công nhân, chuyện nhóm công nhân quan tâm hơn chính là thông báo được tuyên bố trong xưởng, để nhóm công nhân tự mua nhà do xưởng cấp.
"Sau khi mua xong, sẽ có giấy chứng nhận bất động sản, căn nhà này sẽ hoàn toàn là nhà của mình."
"Nói vậy là sao? Lúc trước cấp nhà cho tôi, vẫn chưa phải là của tôi à? Tại sao bây giờ trong xưởng không có tiền, lại muốn tôi bỏ tiền mua?"
"Không mua thì làm sao? Chẳng lẽ đuổi cả nhà chúng ta ra ngoài?"
"Chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra đâu, không mua cũng có thể tiếp tục ở, nhưng mà không có giấy chứng nhận bất động sản, căn nhà này không thể mua bán được đâu."
"Tôi cũng không muốn bán mà, chỉ có một căn nhà này, bán rồi thì cả gia đình chúng tôi sống ở chỗ nào?"
"Không có tiền! Ban đầu trong nhà có hai phần lương, bây giờ chỉ có một phần lương, tiền ăn tiền uống còn không đủ, làm gì có tiền mua nhà?"
"Trong xưởng nghèo đến điên rồi à? Cấp nhà cho chúng ta còn kêu chúng ta phải bỏ tiền mua?"
"Haizz, cũng không thể nói như vậy, lúc cấp nhà cũng đã nói rõ ràng rồi. Đây là nhà của xưởng, chỉ là cấp cho công nhân ở, nếu như nghỉ việc trong xưởng là phải thu hồi lại."
Chẳng qua trước kia vốn không có ai để ý thôi, dù sao thì khi xưởng dệt bông tốt, trừ phi phạm phải sai lầm nghiêm trọng bị sa thải, thì vốn sẽ không có ai tự ý từ chức trong xưởng, căn bản không đề cập đến chuyện từ chức hoàn lại nhà.
Phần lớn người trong xưởng đều không muốn tự mình bỏ tiền mua nhà, ở trong căn nhà được cấp nhiều năm như vậy, mọi người đã sớm cảm thấy căn nhà này chính là nhà của mình rồi!
Cho dù có tiền hay không có tiền, thì chắc chắn cũng không muốn đào ra một số tiền như vậy.