Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi thương lượng: "Nhà mình chi tiền không?"
Lâm Dược Phi không chút do dự: "Đương nhiên phải chi!"
"Sau khi chi tiền, căn nhà này sẽ hoàn toàn là nhà của mình, sau này có thể bán, có thể đến ngân hàng thế chấp cho vay... Chờ mười mấy năm sau phá bỏ di dời, nhà mình mới được nhận khoản tiền phá bỏ di dời kia."
Đời trước mẹ cũng mua căn nhà nhà mình đang ở, đương nhiên không phải vào năm nay, là vào mấy năm sau. Mẹ tính toán tỉ mỉ tiết kiệm tiền từ tiền lương của mình, tiết kiệm nhiều năm rồi cuối cùng mới gom đủ tiền, mua nhà trong xưởng về.
Trong trí nhớ của Lâm Dược Phi, đời trước ngay từ lúc đầu, các hàng xóm đều không muốn bỏ tiền mua nhà, nhưng mà sau này suy nghĩ đều từ từ thay đổi. Khi nhà thương mại được đưa ra thị trường, mọi người phát hiện giá nhà trong xưởng đưa ra rẻ hơn nhà thương mại bên ngoài rất nhiều. Sau cuộc cải cách năm chín mươi tám, đơn vị hủy bỏ cấp nhà, suy nghĩ của mọi người cũng dần dần thay đổi.
Đương nhiên, trong khu tập thể cũng có những hộ cá biệt, vẫn luôn không chịu bỏ tiền mua nhà, trong xưởng cũng không thể đuổi bọn họ đi, vẫn cứ ở mãi như vậy… Mãi đến lúc phá bỏ di dời, thì mới trợn tròn mắt.
Cả gia đình ở trong căn nhà không phải của mình, tất nhiên khoản phá bỏ di dời cũng không phải của mình. Lâm Dược Phi có nhớ mang máng, mấy hộ gia đình vội vàng đi trả tiền, muốn nhanh chóng mua nhà, nhưng trong xưởng không muốn... Cuối cùng hai bên giằng co, rốt cuộc là ai thắng ai thua, Lâm Dược Phi cũng không biết.
Thậm chí đời trước cần bao nhiêu tiền để mua nhà Lâm Dược Phi cũng không biết, anh hỏi mẹ: "Cần bao nhiêu mới có thể mua lại căn nhà của chúng ta?"
Lữ Tú Anh: "Mười lăm nghìn đồng."
Lâm Dược Phi tính toán trong lòng một chút, tương đương với một mét vuông cần bỏ ra mấy trăm đồng!
"Quá rẻ luôn! Mua! Ngày mai con sẽ đi trả tiền." Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh gật đầu: "Được, vậy thì mua đi."
Mặc dù bây giờ mọi người đều không muốn mua, nhưng mà trong lòng Lữ Tú Anh lại cảm thấy vẫn nên mua nhà của mình lại thì mới yên tâm. Trên giấy chứng nhận bất động sản viết tên của bà, ai cũng không thể đuổi bà ra khỏi nhà.
Ngày hôm sau, Lâm Dược Phi lấy ra mười lăm nghìn đồng, đi vào xưởng trả tiền.
Anh đứng ở phòng tài vụ, khi nhìn kế toán đếm tiền, không nghĩ ra được đời trước mẹ đã làm thế nào để dựa vào tiền lương mấy trăm đồng một tháng của mình, tiết kiệm ra mười lăm nghìn đồng này.
Khi từ phòng tài vụ về nhà, Lâm Dược Phi đi đường vòng, mua một con vịt quay, một phần thịt đầu heo trộn rau xách về nhà.
Tiểu Hoàng ngửi thấy mùi đầu tiên, chạy đến cửa nghênh đón Lâm Dược Phi.
Lữ Tú Anh ở trong phòng bếp nấu cơm, nhìn thấy Lâm Dược Phi xách theo vịt quay và thịt đầu heo tiến vào: "Ôi trời, con đi ra ngoài để trả tiền, sao còn mua nhiều đồ ăn vậy làm gì?"
"Bởi mẹ còn nói sao Tiểu Hoàng lại đột nhiên chạy ra đón con."
"Buổi trưa Tiếu Tiếu cũng không về nhà ăn cơm, sao con không mua trễ một chút chứ?" Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Dược Phi: "Mẹ, mua cho mẹ đó. Vịt quay và thịt đầu heo, không phải mẹ cũng rất thích ăn sao?"
"Bây giờ nhà ta cũng không thiếu tiền, không cần phải cái gì cũng phải chừa cho Tiếu Tiếu. Mẹ muốn ăn cái gì thì mua cái đó, thích bộ đồ nào thì mua bộ đó."
Lữ Tú Anh sửng sốt một lúc, cười nói: "Yên tâm đi, về chuyện ăn mặc mẹ không bạc đãi bản thân mình đâu."
"Vịt quay bữa trưa hai ta cùng ăn đi, thịt đầu heo thì để cho bữa tối của Tiếu Tiếu, hai ta cũng không ăn hết nhiều như vậy được."
Lâm Dược Phi không nghe mẹ, để cả vịt quay và thịt đầu heo đều ra khay, bày trên bàn cơm.
Anh gắp cho mẹ vài miếng thịt đầu heo trước, rồi lại cuốn cho mẹ một phần vịt quay, bên trong để hành lá và dưa leo thái sợi, sau đó chạy vào phòng ngủ lấy đồ ăn vặt quả sơn trà của Lâm Tiếu ra, để hai quả sơn trà vào cuốn lại.
Lữ Tú Anh nhíu mày: "Như vậy ăn có ngon không?"
Lâm Dược Phi đưa tới bên miệng mẹ: "Rất ngon, mẹ thử xem."
Lữ Tú Anh không quá tin tưởng mà nhận lấy, cắn một miếng, chân mày giãn ra: "Ồ, đúng là ngon thật."
Để quả sơn trà vào cuốn vịt quay, sơn trà chua ngọt làm dịu đi độ ngấy của vịt quay, nhai cùng rất thơm.
"Sao con nghĩ được cách ăn như này thế?" Lữ Tú Anh tò mò hỏi: "Tại sao con lại chạy đi mua vịt quay và thịt đầu heo? Trả tiền cho xưởng để mua nhà, vui mừng như vậy sao?"
Lữ Tú Anh không nghĩ ra chuyện này có gì tốt để chúc mừng.
Bản thân vẫn luôn ở trong căn nhà này, giao ra mười lăm nghìn tệ chỉ để đổi một tờ giấy chứng nhận bất động sản.
Khi Lữ Tú Anh ra quyết định thì không đau lòng, nhưng thật sự sau khi giao tiền ra, lại có hơi đau lòng.
Lâm Dược Phi cười cười không nói lời nào, vẫn luôn cuốn vịt quay cho mẹ, Lữ Tú Anh vô thức ăn khá nhiều, cảm thấy no căng thì mới liên tục xua tay: "Không được, thật sự ăn không vô nữa."
Vịt quay dư lại đều bị Lâm Dược Phi quét sạch.
Buổi tối, Lâm Tiếu tan học về nhà, nhìn thấy mẹ mang một giá đựng vịt muối tiêu từ trong phòng bếp ra, bất ngờ oà lên một tiếng.
Có giá vịt có nghĩa là có vịt quay ăn!
Nhưng mà khi tất cả đồ ăn đều được bưng lên, Lâm Tiếu cũng không thấy được cái bóng của vịt quay, cô không nhịn được hỏi: "Mẹ, có phải bưng thiếu một món rồi không?" Lâm Tiếu chỉ chỉ giá đựng vịt: "Vịt quay đâu?"
Lữ Tú Anh trợn mắt liếc Lâm Dược Phi một cái, nói với Lâm Tiếu: "Vịt quay buổi trưa mẹ và anh hai con ăn hết rồi."
Lâm Tiếu lập tức quay đầu hung dữ lườm anh hai.
Còn lâu mẹ mới trốn cô ăn mảnh một mình, chắc chắn là anh hai ăn hết!