“Cảm ơn nhé.” Lữ Tú Anh cảm ơn các hàng xóm. Bà xác thực lại phỏng đoán trong lòng, nếu mà đúng là tình trạng như này thì đương nhiên bà sẽ không đổi phòng ở với nhà Tiền Thúy Lan.
Lữ Tú Anh ưa sạch sẽ như vậy, kiên quyết không chấp nhận được hàng xóm tầng trên nhà mình có hành động ném rác rưởi mỗi ngày như vậy, từ sân nhỏ sạch sẽ biến thành bãi rác.
“Dì Lữ, dì đến khu chúng tôi hỏi thăm cái này làm gì thế?”
“Tú Anh, hình như buổi sáng hôm nay tôi thấy cô đến đây, có phải không”
Nếu Tiền Thúy Lan có thể làm ra chuyện như vậy, Lữ Tú Anh cũng không cần phải gian dối thay bà ta, bà nói thật: “Đúng vậy, buổi sáng tôi cũng đã tới một chuyến, chị Tiền muốn đổi phòng ở với nhà tôi. Nhà cô ấy to đổi thành nhỏ, nhà tôi nhỏ đổi thành to, nhà tôi trả giá chênh lệch.”
“Nhưng mà hiện tại tôi không suy xét nữa.” Lữ Tú Anh nói.
Nhóm hàng xóm nghe thấy tin tức này đều rất ngạc nhiên, lập tức có người hỏi: “Tiền Thúy Lan không nói việc có người ném rác ở tầng trên xuống với cô sao?”
Lữ Tú Anh: “Chưa nói.”
“Ai ôi, cô ấy làm như vậy là không phúc hậu rồi. Tôi thấy cô ấy muốn đổi nhà ở, nguyên nhân chính là do trên tầng có một hàng xóm như nhà ông Vương đấy.”
“Các cô đổi phòng ở còn phải bù thêm tiền à? Phòng ở của nhà cô được trang trí tốt như vậy, cứ thế đổi với nhà Tiền Thúy Lan cũng không có lỗ.”
“Trong xưởng, nhà ở hai phòng thì mười lăm nghìn đồng, nhà ở ba phòng thì mười tám nghìn đồng một căn, kém ba nghìn đồng, nhà Tú Anh trang trí có khi còn hơn ba nghìn đồng ấy chứ?”
Lữ Tú Anh cười lắc đầu, khi Lâm Dược Phi trang trí cũng giấu bà, cứ thế ném tiền vào việc ấy thôi, tiêu tốn cũng phải gấp mấy lần ba nghìn đồng rồi.
Buổi chiều khi Lữ Tú Anh đón Lâm Tiếu về nhà, bà vừa thấy Lâm Tiếu đã không nhịn được nói chuyện này: “Tiền Thúy Lan cũng thật quá đáng, đều chung một khu tập thể, bà ta tưởng có thể giấu được ai chứ?”
Lâm Tiếu nghe xong cũng rất tức giận: “Sao có thể xấu tính vậy chứ!”
“Mẹ, mẹ tuyệt đối đừng đổi nhà với bà ta đấy.”
Lữ Tú Anh lập tức nói: “Đương nhiên, sẽ không đổi nhà với bà ta nữa đâu nữa.”
Buổi tối, chờ Lâm Dược Phi trở về nhà, Lữ Tú Anh lại nổi giận đùng đùng nói lại một lần: “Cũng may mẹ để ý nhiều một chút, mẹ vừa nhìn thấy sân nhà bà ta đã cảm thấy có gì đấy sai sai rồi, trong nhà bà ta sạch sẽ, làm sao quét ra được rác rưởi như vậy. Hơn nữa, trong sân lại bẩn như vậy.”
Lữ Tú Anh nhấn mạnh lặp lại: “Mẹ vừa thấy đã thấy không được ổn rồi.”
Bà vỗ ngực may mắn nói: “Cũng may là mẹ hay để ý.”
“Nếu mà đổi nhà ở với nhà bà ta, thế thì có mà muốn khóc cũng không có nơi để khóc.”
Lâm Dược Phi lắc đầu: “Sẽ không đâu, trước khi đổi nhà ở chắc chắn con cũng phải đi xem.”
“Mẹ thật thông minh! Mẹ thật là lợi hại! Mẹ lợi hại nhất!” Lâm Tiếu liên tiếp ca ngợi, cắt ngang lời anh trai nói.
Lữ Tú Anh ôm lấy Lâm Tiếu, cười rạng rỡ giống như đóa hoa.
Lâm Dược Phi không còn lời gì để nói liếc mắt nhìn em gái một cái, con nhóc vua nịnh nọt.
Tất nhiên chuyện Lữ Tú Anh với nhà Tiền Thúy Lan đổi nhà ở vẫn thất bại. Tiền Thúy Lan cũng không hỏi lại, rõ ràng là đã biết đã xảy ra chuyện gì từ trong miệng hàng xóm.
Nhưng một khi suy nghĩ muốn đổi nhà ở của Lữ Tú Anh toát ra, thì không đè xuống được nữa.
Nhưng mà trong khu tập thể không có nhà thứ hai đồng ý đổi nhà ở. Trong khu tập thể, vốn dĩ mô hình ba phòng một sảnh không nhiều lắm, Lữ Tú Anh đã hỏi thăm một chút, ngoài nhà Tiền Thúy Lan, không tìm được nhà nào có ý định này.
Qua hai ngày, sau khi Lâm Dược Phi về nhà vào buổi tối, Lữ Tú Anh nói: “Hôm nay mẹ đến đại hội đổi phòng.”
Lâm Dược Phi ngạc nhiên: “Đại hội đổi phòng?”
Lữ Tú Anh: “Đúng vậy, con không biết đâu, trước kia mẹ cũng không biết đi đến những nơi như vậy, nơi đó có rất nhiều người đều muốn đổi phòng ở.”
“Nhưng mà phải có chứng nhận bất động sản chứng mới có thể đổi.” Yêu cầu của đại hội đổi phòng, chính là phải có chứng nhận bất động sản.
Hiện tại Lữ Tú Anh không cảm thấy chứng nhận bất động sản là vô dụng: “Có chứng nhận phòng ở và không có chứng nhận phòng ở không hề giống nhau.”
Ở trong đại hội đổi phòng, Lữ Tú Anh gặp được nhiều người dùng tiền mua lại phòng ở do đơn vị phân cho, không hề lo lắng mình đã làm ra một quyết định sai lầm.
“Có người giống mẹ muốn lấy nhỏ đổi lớ, cũng có người muốn dùng một căn muốn đổi hai căn.” Đương nhiên cũng có ngược lại.
Đại hội đổi phòng ở có phạm vi toàn thành phố, những gia đình có phòng ở trong các đơn vị đều xuất hiện trên đại hội đổi phòng, Lữ Tú Anh đi vào đi dạo, nhìn xung quanh, ý nghĩ từng chút từng chút tung bay.
Bà nói với Lâm Dược Phi: “Mẹ nghĩ, nếu đổi phòng ở, không bằng đổi một phòng ở gần trường học Tiếu Tiếu.”