Lâm Tiếu muốn một căn phòng ngủ của riêng mình, Lữ Tú Anh lại càng có động lực để đổi nhà ở.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lữ Tú Anh lập tức đến nhà Tiền Thúy Lan tìm bà ta, chuẩn bị cẩn thận nói chuyện đổi nhà ở.
Lữ Tú Anh vừa mới đi đến tầng dưới nhà Tiền Thúy Lan thì ngây ngẩn cả người. Nhà Tiền Thúy Lan cũng ở tầng một, có cái sân nho nhỏ giống nhà Lữ Tú Anh, nhưng mà mảnh sân trước mắt hoàn toàn không giống với sân nhà mình, viện nhỏ của Lữ Tú Anh sạch sẽ thoải mái mát mẻ, viện nhỏ nhà Tiền Thúy Lan lại đầy rác rưởi dưới đất, tàn thuốc, lá cải, túi giấy dầu, ...
Lữ Tú Anh dừng bước chân lại, mày càng nhăn lại thật chặt.
Đột nhiên, cửa nhà Tiền Thúy Lan kêu một tiếng rồi mở ra, Tiền Thúy Lan chạy chậm từ trong nhà ra: “Tú Anh, tôi nhìn thấy bóng người giống như chị từ cửa sổ nhà tôi, mau mau mau, mau vào nhà ngồi đi.”
Tiền Thúy Lan vội vàng kéo Lữ Tú Anh vào trong nhà, nấu nước pha trà cho bà.
“Trước tiên chị xem phòng ở của nhà chúng tôi đi, à, căn phòng này là phòng lớn nhất, hai căn phòng này nhỏ hơn một chút, nhưng mà vẫn đủ đặt một chiếc giường một cái tủ quần áo, còn có thể đặt một cái bàn nhỏ.”
Trong khu tập thể, loại phòng ở ba phòng một sảnh đều có bố cục giống nhau, trước kia Lữ Tú Anh cũng nhìn thấy qua, đúng thật rộng hơn một chút so với căn nhà hai phòng một sảnh của mình, thêm một căn phòng ngủ nhỏ, diện tích phòng khách cũng lớn hơn một chút.
Phòng ở của nhà Tiền Thúy Lan là kiểu dáng phổ biến hiện giờ, tường trắng, nền xi-măng, trang trí không khác gì với nhà của Lữ Tú Anh khi trước.
Trước kia Lữ Tú Anh sống trong căn hộ như vậy mười mấy năm, hiện giờ mới ở trong căn hộ được Lâm Dược Phi tỉ mỉ trang trí hai năm, lại nhìn thấy căn hộ như vậy thì cảm thấy quá đơn sơ.
Bà uống hai ngụm trà, quyết định không vòng vo, hỏi thẳng luôn: “Chị Tiền à, nếu hai nhà chúng ta đổi phòng ở, việc trang trí của nhà tôi làm sao bây giờ?”
Tiền Thúy Lan thấy hơi bất ngờ, trên mặt hiện ra đôi chút xấu hổ, hỏi dò: “Nếu không thì tôi hỗ trợ trả chị mấy trăm đồng tiền?”
Sắc mặt Lữ Tú Anh lập tức trở nên lạnh lùng, dựa vào việc cùng là người làm trong xưởng, nên bà mới không lập tức trở mặt: “Chị Tiền, chắc chắn là chị chưa nhìn thấy căn hộ của nhà tôi nên mới có thể nói ra lời này. Việc trang trí căn hộ của nhà tôi là do Tiểu Phi tự mình tìm người làm, đều là công tốt nhất, chất liệu tốt nhất.”
Thế nhưng Tiền Thúy Lan lại nói hỗ trợ mấy trăm đồng tiền, thật sự Lữ Tú Anh không biết làm sao bà ta có thể nói ra miệng những lời như thế.
Nghe Tiền Thúy Lan nói như vậy, suy nghĩ muốn đổi phòng ở trong lòng Lữ Tú Anh tưởng lập tức phai nhạt, bà ngồi ở nhà Tiền Thúy Lan một lúc rồi chào từ biệt rời đi. Khi rời đi còn chưa trả lời chắc chắn, nói: “Hôm nay tôi chỉ muốn đến nhìn nhà trước thôi.”
Tiền Thúy Lan cười đưa Lữ Tú Anh rời đi, khi đi qua sân vườn nhỏ, Tiền Thúy Lan có hơi ngượng ngùng nói: “Chị cũng không nói trước với tôi một tiếng, để tôi quét dọn một chút. Rác rưởi trong viện đều là rác quét ra từ trong nhà hai ngày trước, hai ngày này tôi có hơi lười nên vẫn chưa thu dọn.”
Lữ Tú Anh cười gật đầu.
Trong lòng bà thật sự có nghi ngờ. Tiền Thúy Lan nói chưa dứt lời, vừa nói như vậy, nghi ngờ trong lòng Lữ Tú Anh càng sâu.
Sau khi bà rời khỏi nhà Tiền Thúy Lan, qua nửa ngày, chờ đến khi nhà Tiền Thúy Lan không có ai, lại một lần nữa tới tầng dưới nhà Tiền Thúy Lan, hỏi thăm tình huống từ hàng xóm cùng khu tập thể với nhà Tiền Thúy Lan: “Rác rưởi trong sân nhà Tiền Thúy Lan ở đâu ra thế?”
Nhóm hàng xóm lập tức nói cho Lữ Tú Anh biết: “Trên tầng ném xuống.”
“À, tầng ba là nhà ông Vương, cả nhà ông ta đều không ra gì, có rác rưởi gì cũng thuận tay ném ra ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng nấu cơm trong phòng bếp còn có mấy cái vỏ trứng gà rơi xuống.”
Toàn bộ hàng xóm trong tòa nhà đều rất có ý kiến với nhà ông Vương, nhưng mà ai nói cũng không có tác dụng.
“Có ý kiến lớn nhất chắc chắn là nhà chị Tiền ở tầng một, nhà người khác ở tầng một, sân nhỏ đều sạch sẽ, có thể đặt được một số thứ hoặc cái bàn. Nhưng sân nhỏ của nhà chị Tiền thì không làm gì được hết, tầng trên động một tý là lại ném rác rưởi xuống dưới, ngày nào chị Tiền cũng phải quét, một ngày mà có thể ném đầy khắp sân.”
“Nhà chị Tiền ở tầng một với nhà ông Vương ở tầng ba, ngày nào hai nhà cũng cãi nhau, đã sớm trở thành kẻ thù. Người hai nhà thấy nhau đều không nói lời nào. Nhà ông Vương cũng rất quá đáng, sau khi cãi nhau xong thì việc ném rác không hề giảm bớt mà ngược lại còn ném nhiều hơn.”
“Nhưng mà tôi thấy rõ ràng là nhà bọn họ cố ý.”
“Chúng ta phải sống chung với loại người này lâu như vậy, thật là xui xẻo”
Hiển nhiên, những nhà hàng xóm đều có ý kiến rất lớn đối với nhà ông Vương.