Những lời này đều là Lâm Dược Phi nói bừa, anh thật sự không biết nhà ở thương mại sớm nhất của thành phố này có từ khi nào. Trước khi trọng sinh vốn dĩ cũng không quan tâm đến chuyện này, dù sao thì muộn nhất là tám chín năm nữa chắc chắn có, còn một hai năm nữa sẽ có thì chỉ là nói bừa.
Lữ Tú Anh lập tức tin: “Thật sự sẽ có nhà ở thương mại sao?” Vốn dĩ Lữ Tú Anh không nghĩ Lâm Dược Phi sẽ nói dối về chuyện này, Lâm Dược Phi làm về xây dựng, tin tức về phương diện này chắc chắn rõ ràng.
“Nhà ở thương mại của thành phố chúng ta được xây dựng ở nơi nào, có tin tức không?”
“Bao nhiêu tiền một căn thế? Nhà ở thương mại chắc chắn là rất đắt, nhà chúng ta có thể mua nổi không vậy?”
Lữ Tú Anh hỏi liên tiếp mấy vấn đề, đương nhiên Lâm Dược Phi chỉ có thể lắc đầu toàn bộ, nói bản thân không biết. Đến chuyện một hai năm tới thành phố này sẽ có nhà ở thương mại đều là anh vẽ ra, làm sao anh còn có thể lại vẽ ra được nhiều tin tức cụ thể như vậy được.
“Vẫn còn chưa chắc chắn đâu, hiện tại vẫn đang trong quá trình thảo luận.”
“Mẹ yên tâm đi, đến lúc đó có nhà ở thương mại, nhà ta chắc chắn có thể mua nổi.” Tuy rằng tài chính của Lâm Dược Phi chủ yếu đều đang ở công trình, tiền mặt trong tay không tính là nhiều, nhưng với giá nhà của thập niên chín mươi, mua hai căn hộ cũng không thành vấn đề.
Lữ Tú Anh liên tục gật đầu, sau khi nghe thấy tin tức tốt này thì tâm trạng rất thoải mái.
“Được, tốt quá!”
“Tiểu Phi, sau này con lại có tin tức gì mới, thì con phải nói cho mẹ biết nhé.” Lữ Tú Anh rất quan tâm đối với chuyện nhà ở thương mại này.
Lâm Dược Phi thoải mái đồng ý: “Được ạ.”
Trước mắt cứ qua được chuyện này đã, kế tiếp anh lại nghĩ cách.
Anh cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ đổi căn phòng sẽ có giá cao khi được đền bù phá bỏ di dời, thành một căn nhà cũ kỹ mãi mà không được phá bỏ.
Nhưng như vậy thì em gái lại phải ở chung một căn phòng với mẹ thêm mấy năm nữa.
Lâm Dược Phi vẫy tay gọi em gái đến: “Tiếu Tiếu, em rất muốn một căn phòng của riêng mình sao? Có thể ở cùng mẹ thêm mấy năm nữa được không”
Lời nói của mẹ với anh trai Lâm Tiếu đều nghe thấy hết, cuối cùng mẹ và anh trai đều đã đạt thành nhất trí, đều cho rằng hiện tại đổi phòng ở không thích hợp.
Lâm Tiếu lập tức cho thấy thái độ của mình: “Đâu phải em muốn có phòng riêng đến thế đây.” Chỉ là cô có muốn một chút.
“Ở chung một phòng với mẹ rất tốt mà.” Lâm Tiếu ngủ chung với mẹ có cảm giác rất an toàn. Cô còn nhớ rõ bản thân khi còn nhỏ, mẹ phải trực đêm, Lâm Tiếu phải ngủ một mình trên chiếc giường lớn, đến nửa đêm tỉnh lại không dám mở to mắt, phải nhắm mắt lại cho đến khi ngủ lại lần nữa, chuyện cô hy vọng nhất lúc ấy chính là buổi tối hàng ngày đều có thể ngủ cùng mẹ.
Lữ Tú Anh quyết định nói: “Vậy trước tiên cứ ở như vậy đi, nhà ta cũng không quá đông đúc.”
Với điều kiện nhà ở của nhà Lữ Tú Anh hiện giờ đã xem như rộng rãi, rất nhiều gia đình phải chen chúc năm sáu người, bảy tám người trong một nhà.
Lâm Dược Phi nhìn thấy em gái thật sự không có vẻ mặt gì là không tình nguyện, thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem như anh đã trôi qua được cửa ải này.
Ngày hôm sau, Lâm Tiếu đến trường học, khi cùng bạn học nói chuyện phiếm đã nói đến kế hoạch xây dựng nhà ở thương mại.
Dư Chiêu Chiêu ngạc nhiên đôi mắt trợn tròn: “Anh cậu cũng biết sao?”
“Hai ngày trước cha tớ cũng nói.”
Sau khi cha của Dư Chiêu Chiêu nói với mọi người trong nhà xong, còn dặn dò Dư Chiêu Chiêu phải giữ kín bí mật, không cho cô bé nói cho bạn học biết.
“Tin tức của anh trai cậu thật nhanh nhạy.” Dư Chiêu Chiêu kinh ngạc than thở nói, cha cô bé công tác ở phòng thị chính, nên mới biết được tin tức. Anh trai Lâm Tiếu tự mình mở công ty, vậy mà đã nhanh chóng biết được tin tức rồi.
Lâm Tiếu chớp mắt: “Tin tức này phải giữ bí mật sao?”
Lâm Tiếu nghĩ lại một chút, anh trai không hề dặn dò cô, nhưng mà rất có khả năng là anh trai quên mất. Nếu cha Dư Chiêu Chiêu nói phải giữ bí mật, Lâm Tiếu cũng sẽ không đề cập tới chuyện này trong trường học nữa, biết chuyện này chỉ có giới hạn trong ba người Lâm Tiếu, Dư Chiêu Chiêu và Chu Tuệ Mẫn.
Lâm Tiếu bảo Chu Tuệ Mẫn giúp đỡ giữ bí mật, Chu Tuệ Mẫn gật đầu đồng ý, Lâm Tiếu yên lòng, Chu Tuệ Mẫn rất kín miệng.