Tan học về nhà, Lâm Tiếu ngồi trên xe máy nhỏ của mẹ, có mấy lần cô muốn nói cho mẹ biết chuyện này, nhưng mà đều nhịn xuống, cô lo lắng giọng của mình sẽ bị người trên đường cái nghe thấy.
Vẫn luôn nhẫn nhịn đến khi về nhà, Lâm Tiếu mới nói với mẹ: “Mẹ, cha của Dư Chiêu Chiêu cũng nói qua, nơi này của chúng ta muốn xây dựng nhà ở thương mại.”
Lữ Tú Anh hỏi: “Cha của Dư Chiêu Chiêu đang làm gì thế?”
Lâm Tiếu: “Cha cậu ấy làm ở phòng thị chính.”
Lữ Tú Anh gật đầu: “Phòng thị chính chắc chắn biết cái này.”
Sau khi Lâm Tiếu nói chuyện với mẹ xong, thì đã vứt chuyện này ra sau đầu. Chuyện này đối với Lâm Tiếu mà nói thì không tính là chuyện quan trọng gì, không cần thiết phải nói với mẹ một lần, rồi lại nói với anh trai một lần.
Lữ Tú Anh lấy ra được tin tức từ trong miệng Lâm Tiếu cũng chỉ có mỗi một cái đó, đó chính là cha Dư Chiêu Chiêu làm việc ở thị chính. Còn tin tức thành phố muốn xây dựng nhà ở thương mại, chẳng phải Lâm Dược Phi đã nói từ lâu rồi sao.
Vì thế hai người Lâm Tiếu và mẹ đều không nhắc tới chuyện này với Lâm Dược Phi.
Trong trường học, cô giáo Dương đã quay về dạy học, nhưng mà vết thương nứt xương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Mỗi ngày cô giáo Dương chỉ tới dạy học, không làm việc ở trường học, lên lớp xong thì sẽ về nhà dưỡng thương.
Đại diện chủ nhiệm lớp vẫn là giáo viên dạy vật lý, trong giờ học toán các bạn học đều có kỷ luật rất tốt, cô giáo Dương cười nói: “Sao bình thường không thấy các em ngoan như này thế?”
Mỗi ngày cô giáo Dương đều đến lớp dạy toán, cứ cuối tuần là sẽ có hai ngày có lớp học toán thi đua. Lâm Tiếu gặp cô giáo Dương ở trên hành lang cầu thang, cô ấy bước đi thật cẩn thận trên bậc thang, vẻ mặt rất đau khổ.
Lâm Tiếu nhìn thấy mà đau lòng:“Cô giáo Dương, để em đến đỡ cô.”
Cô giáo Dương xua tay: “Không cần đâu, bây giờ cô cũng không thể để người khác đỡ được, chỉ có thể tự mình từ từ đi lại thôi.”
Mấy ngày sau khi cô giáo Dương mang vết thương đi dạy, thì đến ba ngày nghỉ Quốc khánh, Lâm Tiếu vui mừng thay cô giáo Dương: “Cô giáo Dương có thể lại nằm trên giường nghỉ ngơi ba ngày.”
Kỳ nghỉ Quốc khánh, một nhà ba người Lâm Tiếu ở trong nhà ăn một bữa cơm chiều phong phú, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, Lữ Tú Anh ngẫu nhiên nhắc tới chuyện của cha Dư Chiêu Chiêu.
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi: “Công ty con có qua lại với thị chính không? Cha của bạn học Tiếu Tiếu là thị chính đấy.”
“Có phải tin tức thành phố chúng ta muốn xây dựng nhà ở thương mại con nghe thị chính nói phải không?”
Lữ Tú Anh lại nhắc tới chuyện Lâm Dược Phi biên soạn nói dối lần nữa, Lâm Dược Phi có hơi chột dạ sờ sờ mũi, sau đó đột nhiên cảm thấy có gì đấy không đúng.
“Mẹ, sao mẹ biết cha của bạn học Tiếu Tiếu là thị chính?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lữ Tú Anh nói: “Tiếu Tiếu nói. Lúc trước con nói thành phố chúng ta sẽ xây nhà ở thương mại, Tiếu Tiếu đến trường học nói cho Dư Chiêu Chiêu, Dư Chiêu Chiêu nói cha con bé cũng có nói qua chuyện này với nó.”
Lâm Dược Phi quá ngạc nhiên.
Đầu óc anh có chút không suy nghĩ kịp: “Đợi đã mẹ, ý mẹ là cha của bạn học Tiếu Tiếu làm việc ở thị chính, nói thành phố chúng ta sẽ xây nhà ở thương mại?”
Lữ Tú Anh không rõ vì sao Lâm Dược Phi đột nhiên kích động như vậy, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Lâm Dược Phi đột nhiên đứng lên.
Tin tức này với anh mà nói quá quan trọng.
Tin tức này có nghĩa là thời gian, tin tức có nghĩa là tiền bạc, Lâm Dược Phi có thể chắc chắn, có rất nhiều công ty xây dựng còn chưa biết tin tức này, anh biết được tin tức này đầu tiên thì có thể làm được rất nhiều chuyện.
“Tiếu Tiếu, em biết từ khi nào?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu: “Nửa tháng trước, chính là một ngày sau khi anh nói cho em muốn xây dựng nhà ở thương mại.”
Lâm Dược Phi vỗ trán một cái, mặt đầy hối hận: “Nửa tháng, đã qua nửa tháng rồi, hầy hầy, sao em không nói ra sớm hơn thế?”
Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ lúc vui lúc buồn của anh trai, không thể hiểu nôi.
“Anh, anh làm sao vậy?”
“Nói cái gì từ sớm ạ?”
Không phải anh trai đã sớm biết tin tức muốn xây dựng nhà ở thương mại rồi sao? Lâm Tiếu không hiểu ra sao.
Lâm Dược Phi hít sâu một hơi, cái này thật sự không thể trách Lâm Tiếu, chậm trễ nửa tháng, cho dù anh đau lòng cũng chỉ có thể giấu diếm trong lòng.
Nhưng mà hiện tại biết được tin tức này, thì anh vẫn là người dẫn đầu, Lâm Dược Phi nhanh chóng tự hỏi trong lòng anh có thể lợi dụng thời gian này cùng tin tức này để làm chuyện gì.
Quan trọng nhất chính là, con đường mà anh có được tin tức này đúng là vô tình, có thể nói là rơi từ trên trời xuống.
Sau khi Lâm Dược Phi suy nghĩ thì càng kích động, duỗi tay ôm lấy Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, em đúng là ngôi sao may mắn của nhà ta.”
Cơ thể Lâm Tiếu uốn éo, linh hoạt né tránh: “Em lớn rồi.”
Cô đã lớn như vậy, không thể lại bị anh trai nâng lên cao nữa.