Lại thêm vài ngày Lâm Tiếu không nhìn thấy anh trai.
Vào buổi tối hàng ngày khi cô đi ngủ, anh trai vẫn còn chưa về nhà. Sáng sớm khi cô rời giường đi học, anh trai đang ở trong phòng ngủ đóng chặt cửa.
Chỉ có mỗi ngày từ chậu rửa mặt có thêm quần áo bẩn và tất thối, chứng minh buổi tối anh trai có về nhà.
“Mẹ, anh đang bận rộn cái gì thế ạ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh: “Bận rộn chuyện nhà ở thương mại.”
Lâm Dược Phi đang dốc toàn lực tranh thủ cơ hội tham dự khai phá nhà ở thương mại.
Tuy rằng hiện tại khai phá địa ốc còn chưa mở rộng cho doanh nghiệp xí nghiệp, chỉ có những đơn vị phát triển “Đầu đỏ” mang danh nghĩa chính phủ mở công ty mới có tư cách xây dựng nhà ở thương mại, nhưng mà những công ty mới mở này mọc lên giống như măng mọc sau mưa, dường như đều không có kinh nghiệm khai phá thực tế.
Bọn họ có được tư cách khai phá và tài nguyên đất đai.
Đến cuối cùng, có là ai làm công trình xây nhà thì chỉ có thể tìm công ty có kinh nghiệm đến “Hợp tác”.
Nói trắng ra, chính là “Mượn xác”.
Lâm Dược Phi vô tình biết được tin tức này trước tiên, đương nhiên anh muốn bắt lấy cơ hội này. Khoác da hổ, kéo cờ lớn, tạo dựng quan hệ để chiếm được cơ hội trước tiên.
Lúc trước Lâm Dược Phi rất ít uống rượu, tuần này ngày nào anh cũng về nhà trong trạng thái uống rượu say, trợ lý Tiểu Hứa lái xe đưa anh đến cửa nhà.
Lữ Tú Anh đã có kinh nghiệm, trước tiên lấy một bình nước lạnh cùng với mật ong và lát chanh, sau đó đều đặt bình nước lạnh và ly đựng nước ở trên tủ đầu giường. Lâm Dược Phi say rượu nên dễ khát nước, đến buổi sáng ngày hôm sau, đều uống sạch sẽ nước chanh mật ong.
Lâm Dược Phi gần đây vất vả như vậy, Lữ Tú Anh nhìn thấy mà đau lòng, nhưng bà cũng không thể nói để Lâm Dược Phi nghỉ ngơi. Dựa theo cách nói của Lâm Dược Phi, về sau toàn bộ thành phố đều sẽ xây dựng nhà ở thương mại, hiện tại có thể khởi công nhà ở thương mại hay không là vô cùng quan trọng.
Lữ Tú Anh dặn dò Lâm Tiếu: “Anh trai con gần đây rất bận, đừng đi quấy rầy anh con, có việc gì thì nói với mẹ.”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Con không có việc gì cả.”
Lữ Tú Anh gật đầu, vấn đề học tập của Lâm Tiếu thật sự khiến người ta bớt lo, mỗi lần về nhà tin tức cô nói đều là tin tức tốt.
Qua quốc khánh, thời gian nghỉ trưa ngắn lại nửa giờ, thời gian tan học buổi chiều trước nửa giờ. Khoá học Toán thi đua từ hai ngày một tuần, biến thành bốn ngày một tuần.
Vật lý và hóa học cũng giống như vậy.
Điều này có nghĩa là Lâm Tiếu không có cách nào có thể đi học cả ba lớp học.
Mỗi tuần bốn ngày học Toán thi đua, Lâm Tiếu không thể vắng mặt buổi nào, hai ngày khác cô chia một ngày cho vật lý, một ngày cho hóa học. Giáo trình với bài thi của vật lý và hoá học là Lâm Tiếu bảo bạn học lấy về giúp cô, cô tự mình xem lại ở nhà, khi làm đề mục thì xem một cái rồi nhảy qua, có đề mục khó thì mới có thể động bút.
Hiện giờ sách báo trong nhà vệ sinh của Lâm Tiếu ngoài báo chí, còn có bài thi của vật lý thi đua và hóa học thi đua. Bình thường ở trên máy sưởi phòng vệ sinh thậm chí còn đặt một cây bút chì, khi Lâm Tiếu ở trong nhà vệ sinh xem bài thi thường cầm lấy bút chì vạch hai nét.
Lữ Tú Anh thường xuyên thúc giục Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, nên ra ngoài rồi.”
“Bài thi đẹp như vậy sao?” Lâm Tiếu thường xuyên xem đến mê mẩn trong WC, Lữ Tú Anh không thể hiểu nổi...
Lâm Tiếu gật đầu: “Đẹp ạ!”
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu thật sự thích, vì vậy nói với cô: “Nếu sau này thầy giáo không cho con học vật lý cùng hóa học thi đua, không phát cho con bài thi, con muốn đọc thì đi tìm bạn học rồi mượn về nhà, mẹ sao chép lại giúp con.”
Lâm Tiếu trợn tròn mắt, khó hiểu nhìn mẹ: “Vì sao lại không phát nữa ạ?”
Cô đã sớm nói với cô giáo Dương, chỉ cần cô vẫn luôn giành danh hiệu đứng nhất của toán thi đua, thì cô có thể tiếp tục học vật lý cùng hóa học thi đua.
Lữ Tú Anh nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Lâm Tiếu như vậy thì cười: “Được, vậy mỗi lần con thi thì phải giành hạng nhất.”
Một trận mưa thu kéo gió mùa đến, dưới hai trận mưa, hơn nữa một trận gió to khiến nhiệt độ thấp xuống, lá cây ngô đồng rơi xuống xôn xao, Lữ Tú Anh ngồi trên xe máy nhỏ trên đường đến đón đưa Lâm Tiếu, cho dù mặc quần áo thật dày cũng không ngăn được gió lạnh.
“Tiếu Tiếu, con lạnh không?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu: “Một chút ạ.”
Lữ Tú Anh cũng cảm thấy lạnh, đặc biệt là đầu gối, bị gió lạnh thổi vào rất là khó chịu: “Mẹ sẽ đi chậm lại một chút, như vậy gió sẽ không còn lạnh như vậy nữa.”
Lâm Tiếu: “Vẫn nên nhanh thêm một chút, nhanh một chút thì một lát nữa sẽ đỡ lạnh.”