Năm nay Lữ Tú Anh đã mặc quần bông từ sớm, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được gió lạnh, bà hỏi Lâm Tiếu: “Hay là con cũng mặc quần bông vào đi.”
Lâm Tiếu lắc đầu như trống bỏi: “Không muốn không muốn.”
Học sinh trung học ai còn mặc quần bông nữa? Khi học thể dụng chân còn không thể gập, đến khi đi vệ sinh còn bị bạn học nhìn thấy, Lâm Tiếu cũng sẽ xấu hổ.
Lữ Tú Anh lo lắng, mỗi lần Lâm Tiếu xuống xe máy, hai chân đều bị đông cứng, chuyện thứ nhất sau khi xuống xe chính là dậm chân một cái.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Con không mặc quần bông. Quần đồng phục, quần lông, quần mùa thu đều không đỡ gió được, cả đoạn đường đi đến đây, gió lạnh đã thổi xuyên vào trong từ lâu rồi.”
“Hay là mẹ làm một cái quần bông rộng thùng thình, cho con mặc bên ngoài quần đồng phục, khi đến cổng trường thì cởi ra?” Lữ Tú Anh nghĩ ra một ý tưởng.
Lâm Tiếu sợ đến sững sờ.
Mẹ lại bảo cô cởi quần ở cổng trường.
“Không được!” Lâm Tiếu mãnh liệt kháng nghị, lại một lần nhấn mạnh với mẹ: “Con đã lên trung học rồi.”
Cô là đàn chị trường trung học, lớp trưởng của lớp, còn bởi vì giáo viên dùng cô làm quảng cáo chiêu sinh nên bị rất nhiều học sinh biết mặt, sao cô có thể cởi quần ngay trước cổng trường được.
Sau đó, vẫn là Lâm Dược Phi nghĩ ra biện pháp giải quyết: “Cả hai dùng bao đầu gối không phải là được rồi sao?”
“Bao đầu gối?” Lữ Tú Anh không biết bao đầu gối là cái gì.
Lâm Dược Phi khoa tay múa chân một chút: “Chính là buộc lại trên đùi để chắn gió, bên ngoài là da, bên trong có lông. Mẹ thử đi tìm xem, chắc là có nơi bán.”
“Cái này thì cần gì phải mua, mẹ tự làm một cái là được.” Lúc trước Lữ Tú Anh không hề biết có cái loại bao đầu gối này, nghe thấy Lâm Dược Phi miêu tả xong, bà cảm thấy cũng không khó một chút nào.
Lữ Tú Anh mở máy may, hai ngày đã làm xong bốn cái bao đầu gối, bản thân hai cái, Lâm Tiếu hai cái.
Lâm Dược Phi hình dung bao đầu gối chỉ bảo vệ đầu gối, Lữ Tú Anh làm lại dài hơn một đoạn, cùng bảo vệ đùi và cẳng chân, như vậy cũng không khác gì đang mặc một chiếc quần bông ở ngoài.
Bọc bao đầu gối lại rồi lại ngồi xe máy thì sẽ không lạnh chút nào. Khi đến cổng trường Lâm Tiếu cởi dây lưng ra, tháo bao đầu gối giao cho Lữ Tú Anh, là có thể ấm áp bước vào trường học.
Cuối thu bắt đầu vào mùa đông, trong trường học Lâm Tiếu đã xảy ra một chuyện lớn.
“Mẹ, phòng máy tính của trường học chúng con được xây dựng xong rồi.”
Trường trung học số một mở một phòng máy tính mới. Thời khóa biểu chương trình học của Lâm Tiếu lại có thêm một tiết học của lớp học máy tính.
Mỗi tuần sẽ có một tiết lớp học máy tính vào buổi chiều thứ tư.
Từ nay về sau, buổi chiều thứ tư hàng tuần trở thành thời gian mà học sinh cả khối chờ đợi nhất đã đến.
Phòng máy tính trường học được lắp gọn gàng ba trăm tám mươi sáu cái máy tính, cứ hai học sinh sẽ dùng chung một cái.
Khi lớp học máy tính diễn ra lần đầu tiên, cô giáo Dương cũng cùng đi theo. Các bạn học ở cửa phòng học máy tính đeo bọc giày, dựa theo trình tự chỗ ngồi trong phòng học đi vào phòng học máy tính theo thứ tự.
Máy tính mới tinh được lắp đặt chỉnh tề, màn hình máy màu đen chưa khởi động có vẻ nghiêm túc lại lạnh lùng. Ở dưới cái nhìn chăm chú của cô giáo Dương cùng giáo viên dạy máy tính, các bạn học không dám tỏ ra khí thế, nghiêm chỉnh ngồi xuống theo thứ tự.
Lâm Tiếu nhìn chằm chằm bàn phím máy tính, bàn phím máy tính giống với bàn phím máy chơi game Tiểu Bá Vương.
Nhưng mà từ trước đến nay Lâm Tiếu chưa từng dùng bàn phím máy tính chơi game Tiểu Bá Xương, cô chỉ dùng bộ điều khiển trò chơi.
Tiết học đầu tiên, giáo sư dạy máy tính nhấn mạnh kỷ luật trong lớp học máy tính cần phải đeo bọc giày, không được mang theo đồ ăn vặt, đồ uống và nước vào phòng máy tính, không được sờ nguồn điện, không được rút nguồn điện.
Sau khi thầy giáo cho phép, mới có thể thao tác máy tính dựa theo nội dung thầy giáo dạy.
Trước khi được thầy giáo cho phép, không thể đụng vào bất kỳ bộ phận nào của máy tính.
Sau khi thầy giáo dạy máy tính nói xong, tay phải của Lâm Tiếu rút ra khỏi con chuột vèo một cái.
Cô giấu tay vào trong quần áo đồng phục.
Trong túi, lén quan sát giáo viên dạy máy tính đang phía trước bục giảng, chắc là giáo viên dạy máy tính không thấy cô đã chạm vào con chuột. Lâm Tiếu tính toán một chút khoảng cách từ mình tới giáo viên dạy máy tính. Cô ngồi ở vị trí đầu tiên hàng phía sau, ở giữa cách nhiều bạn học như vậy, chắc là giáo viên dạy máy tính không nhìn thấy.
Buổi học đầu tiên, thầy giáo dạy mọi người biết các phần cứng của máy tính.
Cây máy tính, màn hình máy tính, bàn phím, con chuột.