Từ đầu Lâm Tiếu vốn không định mua sách, Chu Tuệ Mẫn cầm lên một quyển sách luyện chữ: "Đúng lúc tớ đã viết hết quyển luyện chữ này rồi."
Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: "Cậu còn luyện chữ à?" Cô chưa từng thấy Chu Tuệ Mẫn luyện chữ ở trường, mà chính Lâm Tiếu đã không luyện chữ nữa từ lâu.
Chu Tuệ Mẫn gật đầu: "Cuối tuần tớ sẽ viết hai trang."
Cô cảm thấy khi tập trung luyện chữ rất thư giãn và thoải mái.
Lâm Tiếu hơi xấu hổ cầm lấy một cuốn sách luyện chữ: "Vậy từ giờ cuối tuần tớ cũng viết hai tờ."
Sau khi rời khỏi nhà sách Tân Hoa, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng nhau rẽ vào cửa hàng băng đĩa bên cạnh, băng ghi hình <N;ữ quỷ báo thù> vẫn chưa có, nhưng chủ tiệm băng đĩa giới thiệu cho Lâm Tiếu mấy bộ phim khác: "Đây, những bộ này đều là của Lâm Chính Anh."
Lâm Tiếu chọn mua được hai đĩa.
Lâm Tiếu về nhà muốn xem chung với mẹ, không ngờ mẹ cũng không dám!
"Mẹ không xem loại phim này đâu, con tự xem một mình đi!" Mẹ gọi Tiểu Hoàng vào phòng khách: "Nếu con sợ thì ôm Tiểu Hoàng đi này!"
Lâm Tiếu còn lâu mới muốn xem phim cùng Tiểu Hoàng!
"Con đợi chị Văn Lệ đến!" Lâm Tiếu biết chị họ Văn Lệ cũng dám xem phim kinh dị.
Lữ Tú Anh đột nhiên phát hiện Lữ Văn Lệ đã hai tháng chưa đến nhà: "Văn Lệ bận việc gì vậy? Tiếu Tiếu, con gọi cho chị họ đi."
Lâm Tiếu không cần xem sổ điện thoại, trực tiếp gọi thẳng đến số điện thoại ký túc xá của Lữ Văn Lệ: "A lô? Xin hỏi Lữ Văn Lệ có ở đây không?"
Giọng nói bên kia điện thoại dừng lại một thoáng: "Lữ Văn Lệ? Cô ấy không còn sống ở đây nữa rồi!"
Lâm Tiếu ngỡ ngàng nhìn về phía mẹ: "Mẹ ơi, người ta bảo chị họ không có ở đó nữa."
Lữ Tú Anh: "Con có gọi nhầm số không vậy?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không mà ạ..."
Lữ Tú Anh cầm lấy điện thoại từ tay Lâm Tiếu: "A lô? Lữ Văn Lệ không phải ở trong ký túc xá này sao?"
Câu trả lời đối diện điện thoại khiến Lữ Tú Anh vô cùng ngạc nhiên.
"Trước đó cô ấy có sống ở đây, nhưng cô ấy đã từ chức khỏi đơn vị rồi."
Lữ Tú Anh: "Gì cơ? Từ chức á! Vậy đơn vị mới của cô ấy là ở đâu, cô có biết không?"
"Cái này tôi cũng không rõ nữa..." Đầu dây bên kia nói.
Sau khi Lữ Tú Anh cúp máy liền bồn chồn đi quanh nhà: "Sao Văn Lệ lại đột nhiên lại từ chức vậy? Sao con bé nghỉ việc cũng không nói với mẹ một tiếng?"
Lữ Tú Anh suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Lâm Dược Phi: "Tiểu Phi, chuyện Văn Lệ từ chức con có biết không?"
Lâm Dược Phi: "À, con biết, con vốn định nói với mọi người rồi nhưng lại bận bịu nên quên béng đi mất."
Trước khi Lữ Văn Lệ đưa ra quyết định nghỉ việc đã tìm Lâm Dược Phi bàn bạc qua, Lâm Dược Phi liền cho Lữ Văn Lệ một cú hích, rằng đơn vị cô ấy đang làm việc thật sự không có tương lai.
"Bây giờ chị ấy đang đi làm ở công ty nước ngoài rồi." Lâm Dược Phi báo cho Lữ Tú Anh số điện thoại di động của Lữ Văn Lệ: "Mẹ liên lạc với chị ấy đi nhé."
Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: "Văn Lệ đã mua điện thoại di động rồi à?"
Lữ Tú Anh gửi tin nhắn cho Lữ Văn Lệ, Lữ Văn Lệ liền gọi điện lại rất nhanh, cuối tuần đến nhà, Lữ Tú Anh vừa vào cửa đã lập tức sửng sốt.
Sắc mặt Lữ Văn Lệ nhìn trông đã tốt hơn nhiều rồi!
Từ lúc Lữ Văn Lệ làm ở xí nghiệp lúc trước, lần nào Lữ Tú Anh gặp cô ấy cũng thấy mỗi lúc lại như gầy thêm, sắc mặt vàng vọt, cả người toát lên vẻ mệt mỏi từ trong ra ngoài. Lần này gặp Lữ Văn Lệ, dù cô ấy vẫn còn rất gầy, nhưng trong hai mắt đã có tia sáng, cả người nhìn trông cũng thẳng thớm rắn rỏi hơn.
Lữ Tú Anh quan sát dáng vẻ của Lữ Văn Lệ: "Văn Lệ, con làm ở công ty mới tốt hơn đúng chứ?"
Lữ Văn Lệ cười nói: "Tiền lương cao, nhất định là tốt rồi ạ!"
Lương bổng chỉ là một khía cạnh, Lữ Văn Lệ thích bầu không khí làm việc ở công ty mới hơn, các đồng nghiệp lãnh đạo thực sự đang làm việc, chứ không phải là cả ngày tranh công nịnh hót [2] và đổ vấy [3] cho người khác.
[2] Nguyên văn là “vỗ mông ngựa” nịnh nọt vuốt mặt.
[2] Nguyên văn là “vỗ mông ngựa” nịnh nọt vuốt mặt.
[3] Nguyên văn là “quăng nồi” ngôn ngữ mạng chỉ việc đổ hết việc cho người khác.
[3] Nguyên văn là “quăng nồi” ngôn ngữ mạng chỉ việc đổ hết việc cho người khác.
Lữ Tú Anh: "Sao đột nhiên con lại muốn thay đổi công việc vậy?"
Lữ Văn Lệ lắc đầu: "Không phải đột nhiên đâu ạ..." Cô ấy có suy nghĩ muốn đổi việc không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa.
"Trong bài phát biểu Nam tuần [4] không phải đã nói rồi sao, lá gan phải lớn hơn một chút, bước chân phải nhanh hơn một chút!" Bởi vì những lời này, Lữ Văn Lệ hạ quyết tâm rời khỏi đơn vị trước đó, khi làm thủ tục từ chức, lãnh đạo nói cô nhất định sẽ hối hận.
[4] Bài phát biểu Nam tuần: Đặng Tiểu Bình năm 1992 từng có chuyến đi xuống phía Nam sông Dương Tử, ở đây ông đã nói “Khai phóng” (mở cửa) mở đầu cho thời kỳ phát triển kinh tế Trung Quốc, có lẽ bài phát biểu được nói trong chuyến đi này.
[4] Bài phát biểu Nam tuần: Đặng Tiểu Bình năm 1992 từng có chuyến đi xuống phía Nam sông Dương Tử, ở đây ông đã nói “Khai phóng” (mở cửa) mở đầu cho thời kỳ phát triển kinh tế Trung Quốc, có lẽ bài phát biểu được nói trong chuyến đi này.
Lữ Văn Lệ: "Con thật sự hối hận..."
Lâm Tiếu lo lắng nhìn chị họ Văn Lệ: "Sao ạ?"
Lữ Văn Lệ cười lên vui vẻ: "Con hối hận vì mình đã không từ chức sớm hơn đó!"
Lữ Tú Anh đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay Lữ Văn Lệ: "Đứa nhỏ này, đúng là dọa người ta sợ muốn chết mà."