Trong khu tập thể có làn sóng mất việc, ngoài khu tập thể có làn sóng khởi nghiệp [1].
[1] Nguyên văn là “làn sóng xuống biển”, nghĩa chỉ việc khởi nghiệp/bắt đầu làm công việc một cách độc lập.
[1] Nguyên văn là “làn sóng xuống biển”, nghĩa chỉ việc khởi nghiệp/bắt đầu làm công việc một cách độc lập.
Lữ Văn Lệ nói: "Chỉ nhảy ra ngoài mới biết, thế giới bên ngoài thay đổi nhanh như thế nào."
Không biết tại sao, khi ở trong đơn vị ban đầu kia, khả năng tiếp nhận những điều mới mẻ của cô ấy đã trở nên yếu hơn. Mỗi ngày giống như treo mạng sống giữa bầu khí quyển sắp cạn kiệt, sau khi nhảy ra cuối cùng cũng có thể hít thở không khí trong lành, thoáng cái cả người đã sống lại.
"Hiện tại đứng lên khởi nghiệp thật sự kiếm được rất nhiều tiền." Lữ Văn Lệ hâm mộ nói, nhiều người bên cạnh cô ấy tự mình ra khơi làm ăn đều kiếm được tiền, đương nhiên người như Lâm Dược Phi mở công ty kiếm được nhiều tiền là rất hiếm có khó tìm, nhưng làm kinh doanh nhỏ lẻ cũng kiếm được không ít, thu nhập nhiều gấp bội lần tiền lương bổng.
Có điều Lữ Văn Lệ cũng chỉ có thể hâm mộ một chút thôi, cũng không dám tự mình đi làm ăn, cô ấy sợ mạo hiểm. Từ đơn vị ban đầu nhảy đến công ty nước ngoài, tiền lương của Lữ Văn Lệ đã tăng lên rất nhiều, lập tức tăng lên gấp ba lần lúc trước!
Điều kiện bên ngoài tốt như vậy, đơn vị trước của Lữ Văn Lệ rất khó giữ chân người, rất nhiều người được tuyển vào, cũng rất nhiều người nhảy ra ngoài.
Lữ Tú Anh nghe nói tới đãi ngộ của doanh nghiệp nước ngoài, quả thực khiếp sợ: "Tốt lắm, thật tốt quá, năm đó đi học khổ cực cũng không uổng công!"
"Tiếu Tiếu, em cũng nên học thật tốt tiếng Anh đấy." Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu.
Lữ Văn Lệ gật đầu: "Học tiếng Anh tốt nhất định sẽ đúng đắn, toàn cầu hóa chắc chắn trở thành xu hướng lớn, ngay cả không làm việc cho các công ty nước ngoài, kiểu gì cũng sẽ phải sử dụng ngoại ngữ thôi."
Lâm Tiếu lập tức nói: "Vậy mỗi ngày con phải xem thêm nửa tiếng <Nỗi đau tuổi 17> nữa mới được!"
<Nỗi đau tuổi 17> hay tuyệt, cuộc sống của gia đình thì rất náo nhiệt, Mike nghịch ngợm và thích làm mấy trò khôn vặt, Carol lại hơi mọt sách, Ben trông có vẻ ngớ ngẩn...
Trong phim truyền hình, cuộc sống ở Mỹ vừa phát triển vừa mới lạ, Lâm Tiếu nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài thông qua màn hình TV nhỏ, có hai công việc là bác sĩ và phóng viên trong mắt Lâm Tiếu đều tràn ngập sức hấp dẫn, lớn lên cô nên làm bác sĩ hay phóng viên đây?
Đáng tiếc hiện tại Lâm Tiếu quá bận rộn, mẹ lại nghiêm khắc hạn chế thời gian xem TV của cô, Lâm Tiếu chỉ có thể xem qua một chút lẻ tẻ vụn vặt.
Cô nghe chị Văn Lệ nói học tiếng Anh tốt cực kỳ quan trọng, mẹ cũng rất tán thành, lập tức yêu cầu mỗi ngày xem thêm nửa tập <N;ỗi đau của tuổi 17>!
Lữ Tú Anh hỏi Lữ Văn Lệ: "Nếu học tiếng Anh thì xem phim truyền hình tiếng Anh có hữu ích không?"
Lữ Văn Lệ gật đầu: "Chắc chắn là hữu ích, hơn nữa học tiếng Anh như thế mới đúng trạng thái nguyên bản."
"Vậy được rồi..." Lữ Tú Anh suýt chút nữa đã đáp ứng lời xin xỏ của Lâm Tiếu, lại bất chợt nhận ra: "Không đúng! Hiện tại phim <N;ỗi đau tuổi 17> chiếu trên đài truyền hình Thượng Hải cũng đâu phải nói tiếng Anh! Lời thoại là tiếng Trung Quốc cơ mà!"
Tệ quá! Bị phát hiện mất rồi!
Lâm Tiếu vô cùng tiếc nuối, cô chỉ thiếu một chút nữa thôi là đã thành công.
Lữ Văn Lệ bị chọc cười bởi biểu cảm của Lâm Tiếu: "Chút nữa chị sẽ giúp em tìm xem có bản băng ghi hình bằng tiếng Anh không, em có thể vừa xem băng ghi hình vừa học tiếng Anh."
Lâm Tiếu mừng rỡ nhảy dựng lên: "Cảm ơn chị ạ!" Hôm nay chị họ Văn Lệ vừa dịu dàng vừa hay cười, còn giúp cô tìm băng ghi hình nữa, giống như là tiên nữ vậy!
Buổi tối, lúc Lâm Dược Phi về đến nhà thì Lữ Văn Lệ đã đi trước rồi. Hai người không gặp nhau, Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: "Văn Lệ bây giờ nhìn trông khác trước thật đấy, cả người đều toát ra cảm giác, sức sống, phong thái khác biệt."
"Công việc mới của Văn Lệ có phải rất nhàn rỗi không?" Lữ Tú Anh hỏi. Quầng thâm trên mắt Lữ Văn Lệ không còn, sắc mặt cũng không vàng vọt như xưa, trên gương mặt trắng nõn còn có vài nét hồng hào, cả người thoạt nhìn tinh thần rạng rỡ, Lữ Tú Anh cho rằng những thay đổi này xuất hiện nơi Lữ Văn Lệ đều là do nghỉ ngơi tốt.
Lâm Dược Phi: "Không phải đâu, công việc mới của Văn Lệ bận rộn hơn trước rất nhiều. Công việc chị ấy đang làm trong một ngày, ở đơn vị trước phải một tuần mới xong."
Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: "Vậy thì tại sao chứ?"
Lâm Dược Phi: "Công việc trước đây thì mệt mỏi, còn bây giờ làm việc lại thoải mái đó."
"Đi làm không sợ bận rộn, không sợ vất vả, nhưng sợ nhất là mệt lòng." Lâm Dược Phi thở dài một hơi, gần đây anh hiểu rất rõ cảm giác này.
Lữ Tú Anh quan sát Lâm Dược Phi, sự thay đổi của Lâm Dược Phi dạo này vừa vặn trái ngược hẳn so với Lữ Văn Lệ. Lữ Tú Anh nói: "Bây giờ sắc mặt của con ngày càng kém... Có phải vì uống rượu nhiều quá không?"