Sắc mặt Lâm Dược Phi rất kém, còn có cả quầng thâm.
Lâm Tiếu nói thêm vào: "Anh trai còn mập lên nữa!"
Trước đó nửa tháng nay, tuy rằng mỗi đêm anh trai đều về nhà ngủ, nhưng với Lâm Tiếu thì bị "chênh lệch thời gian", Lâm Tiếu suốt nửa tháng không nhìn thấy anh dưới cùng một mái nhà, mà sau khi gặp được liền bị doạ sợ!
Khuôn mặt của anh trai bị sưng như bột bánh bao lên men vậy!
"Anh hai ơi, gần đây anh có gặp chị Tiểu Vân không ạ?" Lâm Tiếu lo lắng hỏi.
Lâm Dược Phi ngáp một cái: "Không đâu... Có chuyện gì vậy?"
Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhắc nhở anh mình: "Anh hai, anh tuyệt đối không được để như thế này rồi đi gặp chị Tiểu Vân đâu đấy!"
Lâm Tiếu thật sự không thể tìm ra được ưu điểm gì của anh trai, nếu bắt buộc phải nói, ưu điểm của anh ấy chỉ có hai thứ, biết kiếm tiền (cái này được mọi người công nhận) và vẻ ngoài đẹp trai (Lâm Tiếu cố lắm cũng không nhìn ra nhưng cả Vương Hồng Đậu lẫn Dư Chiêu Chiêu đều nói như vậy, nên là thật sự có vài người cho rằng anh ấy đẹp trai).
Khi chị Tiểu Vân bắt đầu yêu anh trai, anh vẫn chưa có tiền.
Vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất, chính là chị Tiểu Vân vừa ý với gương mặt anh.
Nếu như chị Tiểu Vân nhìn thấy mặt anh hiện tại giống như bánh bao sưng lên một vòng, Lâm Tiếu sợ rằng mình đã âm thầm xác định chị dâu sẽ lập tức chạy mất!
Lâm Dược Phi đi soi gương: "Hình như có mập lên một chút..." Buổi tối hôm nào cũng đi xã giao, liên tục ăn uống nửa tháng lại không có thời gian vận động, ngay cả khả năng trao đổi chất của tuổi hai mươi tuổi cũng không gánh nổi.
Dưới tác dụng kép của thức khuya và rượu, khuôn mặt cũng sưng lên.
Lâm Dược Phi vỗ vỗ mặt: "Vẫn rất đẹp trai mà!"
Lâm Tiếu: "... Oẹ!"
Lâm Dược Phi: "Với cả chị Tiểu Vân của em đâu có nông cạn như vậy, thứ cô ấy vừa ý chắc chắn không phải gương mặt anh đâu."
Lâm Tiếu: "Thế là gì vậy?"
Lâm Dược Phi vuốt vuốt tóc: "Vừa ý anh là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất có thể dựa vào!"
Lâm Tiếu: "... Oẹ oẹ oẹ!"
Mùa đông này, Lâm Tiếu đón lễ Giáng sinh lần đầu tiên.
Thật ra cũng không tính là đón ngày lễ, người lớn dường như không biết đến Giáng sinh, những ai bàn tán về Giáng sinh cũng chỉ có các học sinh trong trường học.
Toàn bộ ấn tượng của mọi người về ngày lễ này đều đến từ <N;ỗi đau tuổi 17>, rất nhiều bạn học trong lớp thích bộ phim này. Thâm chí cả mẹ Dư Chiêu Chiêu cũng cho phép cô bé xem một tập vào cuối tuần, Dư Chiêu Chiêu nói với Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, tớ cảm thấy anh trai cậu và Mike có hơi giống nhau đấy."
Lâm Tiếu: "... Thật à?"
Dư Chiêu Chiêu gật đầu: "Đúng vậy, anh trai cậu cũng giống như Mike, bình thường sẽ đấu võ mồm với cậu, nhưng đến lúc mấu chốt lại rất đáng tin cậy."
Dư Chiêu Chiêu vẻ mặt ngưỡng mộ: "Tớ cũng rất muốn có một người anh trai đấy, có một chị gái cũng tốt."
Trong nhà chỉ có con một là cô bé, mỗi ngày mẹ đều quan tâm mình sát sao khiến áp lực của Dư Chiêu Chiêu rất lớn, thật sự muốn có một người anh chị giúp cô bé chia sẻ. Như vậy thì một nửa thời gian mẹ quan tâm cô bé sát sao, một nửa còn lại sẽ quan tâm các anh chị nữa.
"Chúng ta hãy vẽ một cây thông Nô-en lên bảng tin đi." Về vấn đề bảng tin lần này, sau khi bàn bạc thì các học sinh đã quyết định vẽ về chủ đề Giáng sinh!
Trong <N;ỗi đau tuổi 17>, ngày lễ Giáng sinh sẽ có một thông Nô-en đẹp đẽ. Mọi người không thể dựng được một cây thông Nô-en thật sự trong lớp học, chỉ có thể vẽ một cây thông lên trên bảng tin.
Để vẽ được màu sắc của cây thông Nô-en tốt hơn, mọi người đã đi tới tiệm tạp hoá để mua bột màu và bàn chải vẽ.
Quá trình pha màu vẽ cực kỳ thú vị! Học sinh nội trú đóng góp một cái hộp cơm, Lâm Tiếu bóp màu vào hộp cơm, thêm nước, bóp màu, thêm nước...
"Được rồi được rồi! Đủ dùng rồi!" Triệu Hiểu Long cầm bàn chải vẽ tranh quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tiếu pha nhiều màu như vậy, vội vàng hô dừng lại!
Lâm Tiếu cảm thấy màu sắc làm sẵn có hơi đơn điệu: "Chúng ta dùng những bột màu này tự mình điều chỉnh màu sắc đi!"
Lâm Tiếu thử trộn lẫn vài màu sắc cùng với nhau, thêm chút sắc vàng vào cây thông Nô-en màu xanh lá cây.
"Ờm... Cái này là cây thông Nô-en mùa thu à?" Triệu Hiểu Long thử quét thêm chút màu mới.
Lâm Tiếu cười: "Lễ Giáng sinh vào mùa đông, lá chuyển sang màu vàng rất bình thường mà."
Vẻ mặt Triệu Hiểu Long bất đắc dĩ: "Vậy sao không vẽ một gốc trụi lá luôn đi! Mùa đông cây rụng hết lá rồi mà!"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Cây khô không đẹp."
Triệu Hiểu Long cũng không cảm thấy lá cây màu vàng đẹp đẽ đến mức đó, có điều cậu bé vẫn dùng hết màu vàng pha xanh mà Lâm Tiếu pha để vẽ những gói quà tặng, kết hợp với vẽ sọc màu đỏ.