Tết Dương lịch tổng cộng được nghỉ thêm một ngày, trong đó có nửa ngày đã dành để tổ chức tiệc liên hoan, sau khi buổi liên hoan kết thúc Lâm Tiếu đã ngủ trưa một giấc thật dài, lúc tỉnh dậy thì trời cũng đã tối.
Làm người dẫn chương trình thực sự rất mệt, năm sau Lâm Tiếu sẽ không làm người dẫn chương trình cho tiệc liên hoan năm mới nữa. Cô đã tham gia biểu diễn tiết mục, cũng đã đảm nhận vai trò làm người dẫn chương trình, nhưng cô chưa bao giờ ngồi vào ghế khán giả làm một vị khán giả cả, năm sau từ đầu buổi đến cuối buổi cô chỉ làm khán giả thôi.
Rõ ràng, Tết Dương lịch năm nay họ chỉ nghỉ thêm có nửa ngày mà hình như thầy cô tưởng rằng họ được nghỉ dài lắm vậy, bài tập về nhà nhiều hơn ngày thường rất nhiều.
Lâm Tiếu đặt tất cả các bài tập về nhà cần phải làm ở phía bên trái bàn, xếp thành một chồng thật cao, sau khi làm xong cô chuyển từng quyển từng quyển sang phía bên phải bàn.
Cô vừa viết vừa thở dài: "Ngu Công dời núi, mình thì dời núi bài tập."
Lữ Tú Anh nhìn thấy hai bên trái phải chất đầy bài tập, bà cũng rất kinh ngạc: "Tại sao thầy cô của con lại cho nhiều bài tập như vậy?"
Lâm Tiếu gật đầu với vẻ mặt bất lực: "Nhiều như vậy đấy mẹ."
Sau khi lên lớp 8, bài tập về nhà càng ngày ngày nhiều. Đặc biệt là sắp đến cuối kỳ, giáo viên bộ môn giao thêm rất nhiều bài tập như thể đang đi thi thật vậy. Từ sáng đến tối chiếc máy in trong phòng phô tô của trường không lúc nào là được nghỉ ngơi, nó in đủ loại đề ôn thi của các môn học, rồi tất cả chúng đều biến thành bài tập về nhà của học sinh.
Chín môn học trên lớp, ba môn tham gia thi đấu, tổng cộng mười hai môn học, bài tập có thể không nhiều được sao?
Trong số các bài tập của mười hai môn học, Lâm Tiếu bắt buộc phải hoàn thành bài tập của chín môn trên lớp và bài tập của cuộc thi Toán học, còn các bài tập của cuộc thi Vật Lý và Hoá Học thì do Lâm Tiếu tự mình quyết định.
Cô có thể không cần viết chữ nào, nhưng mỗi lần nhìn thấy những câu hỏi có độ khó và thú vị thì Lâm Tiếu đều không nhịn nổi mà cầm bút lên làm.
Cô không ghét làm bài tập về nhà nhưng cô ghét làm những bài tập giống nhau lặp đi lặp lại nhiều lần, cô vốn đã biết làm những câu hỏi đó, còn làm đến nhuyễn cả tay, làm xong một lần rồi lại làm lại lần nữa, lại phải làm bài tập một cách máy móc, Lâm Tiếu cảm thấy rất nhàm chán.
Ngoài việc lãng phí thời gian và tốn thêm mực thì cô chẳng thấy nó có ý nghĩa gì hay ho cả.
Trước đây khi bài tập về nhà ít, mặc dù cũng có những bài tập như này nhưng Lâm Tiếu hoàn thành chúng rất nhanh. Bây giờ cùng với sự gia tăng của bài tập về nhà, những bài tập về nhà như này cũng tăng theo.
Sau khi Lâm Tiếu hoàn thành hết những đống bài tập lặp đi lặp lại này, cô lắc lắc cánh tay đau nhức của mình, cử động các ngón tay một chút, ngón giữa bên bàn tay phải cầm bút của cô đã xuất hiện một lớp chai sần mỏng.
Lâm Tiếu từ trên ghế đứng lên, duỗi eo thật mạnh: "Ngày mai mình sẽ đi thương lượng với thầy cô, mình không muốn phải làm nhiều bài tập như vậy nữa."
Lâm Tiếu chuẩn bị giành quyền tự chủ làm bài tập về nhà với các giáo viên bộ môn, sau này cô sẽ tự mình quyết định nên làm bài tập nào và không nên làm bài tập nào, sau này cô sẽ không làm những bài tập lặp đi lặp lại vô nghĩa đó nữa.
Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu với vẻ mặt kinh ngạc: "Còn có thể như vậy sao?"
Lữ Tú Anh đã từng thấy rất nhiều học sinh không làm bài tập về nhà, từ nhỏ đến lớn Lâm Dược Phi chưa bao giờ làm bài tập về nhà, nhưng việc giáo viên cho phép không làm bài tập thì Lữ Tú Anh chưa từng thấy hay nghe nói bao giờ.
Bà không biết làm thế nào mà Lâm Tiếu lại nghĩ ra được ý nghĩ này.
Lâm Tiếu nói với vẻ khá tự tin: "Chắc chắn sẽ có giáo viên đồng ý, con có quyền yêu cầu như thế mà."
Học sinh giữ vững thành tích đứng đầu, sẽ có quyền tự chủ làm bài tập về nhà, nếu như thành tích tụt xuống vị trí thứ hai, quyền tự chủ làm bài tập về nhà sẽ bị giáo viên lấy lại, học sinh đó phải hoàn thành mọi bài tập về nhà theo như quy định.
Lâm Tiếu rất có kinh nghiệm trong việc này.
Lữ Tú Anh gật đầu mỉm cười: "Được, vậy con đi thử thử xem sao. Dù sao chỉ cần một giáo viên bộ môn đồng ý thì cũng coi như lời rồi, cho dù tất cả không ai đồng ý thì con cũng không chịu thiệt."
Lâm Tiếu cười hì hì: "Con cũng nghĩ như vậy ạ."
Lữ Tú Anh nhìn bộ dạng háo hức nóng lòng muốn thử của Lâm Tiếu, bà nhớ đến lời nhận xét mà cô giáo Dương đã viết: "Là một lớp trưởng, rất giỏi trong việc giao tiếp với các giáo viên". Có lẽ là như vậy mà từ nhỏ đến lớn mối quan hệ giữa cô và các giáo viên đều rất tốt, Lâm Tiếu không hề sợ giáo viên, cô không muốn làm bài tập về nhà thì trực tiếp đi tìm giáo viên.
"Mẹ đợi tin tốt của con." Lữ Tú Anh động viên cô.