"Con đi tắm trước đi, mẹ đi hâm nóng cháo Laba cho con." Từ sáng sớm Lữ Tú Anh đã nấu xong cháo Laba, bây giờ hâm nóng lại một chút, đợi Lâm Tiếu tắm xong, một bát cháo Laba dẻo thơm ngon được bưng ngay ra bàn.
Lâm Tiếu sớm đã đói rồi, cô ăn liền mấy ngụm cháo, lại ăn thêm vài muỗng đồ ăn mới nén được cơn đói trong bụng, cô hỏi: "Mẹ ơi, con có thể thêm một ít ColaCao vào cháo được không ạ?"
Mùa đông năm nay Lâm Tiếu rất thích uống ColaCao, sữa nóng thêm một ít ColaCao vào sẽ biến thành hương vị sô cô la.
Vào buổi sáng mà có một ly ColaCao là điều vô cùng hạnh phúc. Vì vậy, Lâm Tiếu rất thích ăn bữa sáng kiểu phương Tây, mẹ cô đã mua bánh mì dừa bào sợi, bánh mì đùi gà cho cô trước, hoặc làm bánh mì kẹp trứng rán kẹp giăm bông.
Bữa sáng kiểu phương Tây này rất dễ làm, Lữ Tú Anh có thể làm xong nó chỉ trong vài phút mỗi sáng.
Nhưng nếu Lâm Tiếu uống quá nhiều ColaCao sẽ bị nóng trong người, với lại bây giờ là mùa đông, lò sưởi vốn đã khô hanh. Nếu Lâm Tiếu uống ColaCao trong vài ngày liền thì sẽ bị chảy máu mũi, vì vậy Lữ Tú Anh chỉ cho phép cô uống hai hoặc ba lần trong một tuần mà thôi.
Lữ Tú Anh càng cấm Lâm Tiếu uống CaloCao thì Lâm Tiếu càng thích uống nó, ngày nào cũng nhớ nhung về nó: "Mẹ ơi, tuần này con chỉ uống hai lần, hôm nay cho con uống thêm một lần nữa đi mà."
Lữ Tú Anh: "Vậy thì tối nay mẹ sẽ cho con uống sữa ColaCao, làm sao có thể thêm ColaCao vào cháo Laba được kia chứ?"
Lâm Tiếu chỉ mẹ mình: "Mẹ ơi, đầu tiên mẹ lấy sữa nấu chảy ColaCao ra, sau đó cho sữa ColaCao vào cháo Laba."
Lữ Tú Anh nhướng mày: "Uống như thế có thể ngon được sao?"
Nhưng nếu Lâm Tiếu muốn uống như thế thì Lữ Tú Anh cũng không ngăn cản cô, bà chỉ nói rõ với Lâm Tiếu trước: "Nếu như con muốn uống như thế này thì con phải uống hết, không được lãng phí."
Mẹ cô rót sữa ColaCao vào cháo Laba, Lâm Tiếu thử một ngụm, hai mắt sáng lên: "Mẹ ơi, như thế này uống ngon lắm."
Lâm Tiếu cho mẹ mình thử một ngụm, Lữ Tú Anh kiên quyết từ chối: "Lần sau đi, nếu như con thích uống thì lần sau sẽ cho con uống như thế này, lần sau con cho mẹ thử một ngụm trước."
Lâm Tiếu vui vẻ gật đầu, lần sau mẹ sẽ cho cô uống như thế này.
"Mẹ ơi, nếu như không đến Lễ hội Laba thì có thể ăn cháo Laba được không ạ?"
Lữ Tú Anh: "Con muốn ăn lúc nào thì có thể ăn lúc đó."
Sau khi ăn xong, Lữ Tú Anh giục Lâm Tiếu đi đánh răng: "Cháo ngọt như vậy, con đi đánh răng trước đi."
Khi Lâm Tiếu đang đánh răng, anh trai mở cửa vào nhà, Lữ Tú Anh vội hỏi: "Con ăn cơm chưa?"
Lâm Dược Phi: "Chưa mẹ." Sáng nay anh đến công trường.
Lữ Tú Anh: "Trong bếp vẫn còn đồ ăn, để mẹ đi dọn cơm cho con."
“Reng reng reng!” Điện thoại ở nhà vang lên, Lâm Tiếu đang đánh răng, Lữ Tú Anh thì đang dọn cơm, Lâm Dược Phi thay dép lê sải bước đi nghe điện thoại.
"A lô, cho hỏi đây có phải là nhà của Lâm Tiếu không?"
Khi Lâm Dược Phi nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, anh lập tức cau mày. Đầu bên kia điện thoại là một nam sinh với giọng nói vô cùng dễ nghe, một giọng nói có chút trưởng thành, học lớp lớn hơn Lâm Tiếu.
“Đúng vậy, cậu là ai? Lâm Tiếu đang bận học bài, cậu có chuyện gì không?" Lâm Dược Phi hỏi một cách vô cùng nghiêm khắc.
“Không… Không có chuyện gì ạ, Lâm Tiếu đang bận thì thôi ạ.” Cậu nam sinh đầu dây bên kia lập tức căng thẳng, nói vài câu liền vội cúp máy.
“Anh hai, ai vậy?” Lâm Tiếu đánh răng xong đi ra hỏi.
Lâm Dược Phi: "Một bạn học của em, không có nói tên, anh hỏi cậu ấy có chuyện gì không, cậu ấy nói không có gì xong cúp máy rồi."
Mỗi một câu mà Lâm Dược Phi nói đều là sự thật.
Chỉ là che giấu cái sự thật với giọng điệu nghiêm khắc vô cùng đáng sợ của mình mà thôi.
Lâm Tiếu rất tò mò, rốt cuộc là ai đã gọi điện thoại cho cô? Tại sao ngay cả tên cũng không để lại kia chứ?
Sau khi kỳ nghỉ Tết Dương lịch kết thúc, Lâm Tiếu đến trường và hỏi mấy cậu bạn chơi thân trong lớp: "Triệu Hiểu Long, cậu có gọi điện thoại cho tớ không?" "Phương Kính Phàm, cậu có gọi cho tớ không?"
Tất cả các câu trả lời mà cô nhận được đều là không có, Lâm Tiếu cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Cho đến khi giải lao, những nghi vấn trong lòng Lâm Tiếu cuối cùng cũng được giải đáp. Liên Cảnh Sơn đến cửa phòng học lớp A1, cậu bé gõ cửa phòng, gọi Lâm Tiếu ra ngoài.
“Lâm Tiếu, quả nhiên cậu ở nhà học hành chăm chỉ như vậy.” Liên Cảnh Sơn nói với vẻ mặt “Cuối cùng cũng bị tôi bắt tại trận rồi!”.
Lâm Tiếu: "Hả?"
Liên Cảnh Sơn: "Tớ gọi điện thoại cho cậu, cha của cậu hay là anh trai gì đó nói với tớ là cậu đang bận học bài, ngay cả thời gian nghe điện thoại cũng không có. Vậy mà cậu nói cậu không hề chăm học."
Lâm Tiếu: "Hả?"