Lữ Tú Anh: "Không rửa nữa, mẹ sẽ đưa con đi chụp lại hình thẻ mới."
Trong tấm hình thẻ cũ, mặt Lâm Tiếu vẫn còn là mặt búp bê của một học sinh tiểu học, nhưng bây giờ cô đã để tóc đuôi ngựa dài dài. Trẻ em lớn rất nhanh, trông Lâm Tiếu bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, là một cô gái nhỏ duyên dáng yêu kiều.
Lâm Tiếu: "Nhưng mà con không có thời gian mẹ ơi."
Kỳ thi sắp đến rồi, Lâm Tiếu không hề dám lơ là, lần thi này cô có thể đứng đầu được bao nhiêu môn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quyền tự chủ làm bài tập về nhà của bao nhiêu môn đó trong học kỳ sau của cô.
Lữ Tú Anh: "Vậy chờ đến kỳ nghỉ đông mẹ sẽ đưa con đi."
Bây giờ là cuối năm, một nhà ba người Lâm Tiếu ai cũng đều rất bận.
Lâm Tiếu bận học, anh trai bận xử lý các công trình và đi xã giao, mẹ cô thì bận dọn dẹp và mua sắm đồ đạc cho năm mới, chuẩn bị đủ các loại thức ăn ngon.
Cuối năm ai cũng bận, ăn trộm cũng bận.
“Cuối năm bọn trộm cũng tăng ca.” Lâm Dược Phi nói.
"Ha ha ha ha!" Lâm Tiếu bị anh trai chọc cười.
Lâm Dược Phi: "Đừng cười nữa, chúng ta phải cẩn thận một chút."
Trong công ty của Lâm Dược Phi, có một nhân viên đi xe đạp đi làm, túi của anh ấy bị một đám người đua xe giật lấy, người và xe đều ngã xuống đất, đám người đua xe đã kéo lê quai túi về phía trước cả một quãng đường thật dài, quai túi mới đứt ra.
May thay mùa đông anh ấy mặc quần áo dày nên không bị thương đến xương nhưng cũng không tránh khỏi việc bị thương, cánh tay và chân thì bầm tím, trên mặt, trên tay đều bị trầy xước.
Giật túi, móc túi, lừa tiền và đột nhập nhà cửa, cuối năm năm nào cũng đều loạn lạc.
Kẻ xấu cũng muốn có một một cái Tết đầy đủ.
Lâm Dược Phi căn dặn mẹ mình: "Mẹ, lúc mẹ đón Tiếu Tiếu thì tuyệt đối không được mang theo túi, có thứ gì thì cứ bỏ hết vào túi trong của quần áo, đừng bỏ vào túi ngoài của áo khoác."
Lữ Tú Anh: "Mẹ biết rồi, khi mẹ ra bên ngoài mẹ cẩn thận lắm." Ở nhà bà cũng rất cẩn thận. Trước đó Lữ Tú Anh đã nghe nói có mấy hộ gia đình trong khu tập thể đã bị trộm vào ban đêm, bây giờ hàng đêm trước khi đi ngủ bà đều cẩn thận kiểm tra cửa ngõ kỹ càng, chắc chắn mọi thứ đều được khóa kỹ.
Lữ Tú Anh thắc mắc nói: "Phía sau có mấy hộ gia đình, bị ăn trộm đã mấy lần rồi." Lữ Tú Anh không hiểu tại sao mấy tên trộm chỉ vào trộm một nhà đó thôi?
Lâm Dược Phi: "Chẳng có gì lạ cả mẹ à, mấy tên trộm đều thích đi đường cũ."
Người ta đã hiểu rõ tình hình nơi đó, sau khi tên trộm thành công được một lần thì rất dễ quay lại lần thứ hai, thứ ba.
Mẹ và anh trai cùng dặn dò Lâm Tiếu: "Sau khi tan học không được đi cùng người lạ, khi ra ngoài một mình nhất định phải cẩn thận."
"Nếu có người lạ nhờ con dẫn đường thì đừng để ý đến họ. Nếu người lạ nhờ con giúp đỡ cũng đừng đáp lại."
"Không phải chúng ta không làm việc tốt, nhưng chúng ta phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu. Trên đường có rất nhiều người nhưng họ không nhờ người lớn giúp đỡ mà nhờ một đứa trẻ như con làm gì, chắc chắn là có vấn đề. Khi gặp phiền phức thì chạy đến chỗ đông người."
"Còn nữa khi gặp những chiếc xe tải Van đậu ở ven đường, khi đi đường phải tránh xa cửa xe ra. Nếu như trong xe có người xấu, một khi cửa mở ra con sẽ bị lôi vào trong xe."
Lâm Tiếu đã cao một mét sáu rồi, mùa đông cô mặc quần áo dày, đội mũ, nhìn từ phía sau cô như một cô gái mới lớn. Lữ Tú Anh không lo bọn buôn người sẽ cho rằng Lâm Tiếu là một đứa trẻ mà bắt cóc cô, bà chỉ lo bọn chúng sẽ xem Lâm Tiếu như một cô gái mới lớn mà bắt cóc thôi.
Sau khi Lữ Tú Anh dọa Lâm Tiếu xong, bà lại sợ dọa cô quá đà, liền nói: "Mẹ nói với con những điều này chỉ để con tăng thêm ý thức phòng bị mà thôi. Bình thường mẹ và anh hai đều đưa đón con đi học, lúc con ra về thì cũng đi ở những nơi náo nhiệt như con đường sau trường trung học số một và nhà sách Tân Hoa, con cũng đừng sợ quá."
Lâm Tiếu lắc đầu, cô không có sợ đâu, những buổi tọa đàm giảng về an toàn ở trường còn đáng sợ hơn nhiều so với những gì mẹ cô dạy.
Trong các buổi tọa đàm giảng về an toàn có giảng về phòng chống điện giật, phòng chống cháy nổ, chống buôn người, đáng sợ nhất là những bức ảnh tuyên truyền phòng chống ma túy, những người hút chích ma tuý đều biến thành cái bộ dạng cực kỳ cực kỳ đáng sợ, rất nhiều bức ảnh Lâm Tiếu còn nhìn không ra họ là người nữa, trông họ chẳng khác nào một con quái vật.
“Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, con đều biết cả.” Lâm Tiếu nói với mẹ mình.
Vào đêm trước kỳ thi cuối kỳ, các câu trắc nghiệm đố vui nhỏ của các giáo viên bộ môn đột nhiên trở nên rất nhiều. Năm phút đầu tiên của tiết tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh sẽ cho học sinh nghe rồi viết từ mới đó ra, còn sẽ ngẫu nhiên chọn ra hai học sinh lên bảng viết ra.