Mọi người ai cũng chăm chỉ học thuộc từ mới, lúc nghe viết nếu như không viết được từ nào trong vở thì cũng không sao, nhưng nếu bị giáo viên gọi lên trên bảng, đứng trước mặt cả lớp mà không viết được chữ nào lên bảng thì sẽ rất mất mặt.
“Bạch Huyên, Lý Triển Bằng, hai em lên bảng viết từ mới đi.” Giáo viên tiếng Anh gọi tên hai học sinh, bỗng nhiên các học sinh trong lớp cười phá lên.
Giáo viên tiếng Anh không hiểu đã xảy ra chuyện gì: "Các em đang cười gì vậy?"
Lý Triển Bằng đứng dậy, trừng mắt nhìn những học sinh xung quanh, trầm giọng đe dọa: "Im miệng, im miệng, không được cười."
Bạch Huyên lề mà lề mề đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng, cô bé không dám nhìn về phía Lý Triển Bằng, vội đưa mắt nhìn giáo viên tiếng Anh một cái.
Giáo viên tiếng Anh cau mày, đảo mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người Bạch Huyên và Lý Triển Bằng với ánh mắt khó hiểu.
Bạch Huyên vội vàng di chuyển ánh mắt, đứng trước bảng đen, cầm viên phấn lên.
Giáo viên tiếng Anh không nói thêm gì nữa, mở bảng từ mới ra, bắt đầu nghe đọc từ mới: "Gánh vác, rõ ràng, thử thách, giải quyết…"
Đầu óc Bạch Huyên rối bời, mấy từ mới mà giáo viên tiếng Anh cho nghe viết, rõ ràng cô bé đều học thuộc hết rồi nhưng rất nhiều từ cô bé đều không nhớ ra.
Cô bé không thể nào kiềm chế được suy nghĩ của mình, vừa rồi các bạn trong lớp xôn xao như vậy, giáo viên tiếng Anh chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó rồi, giáo viên tiếng Anh có đoán ra được không? Có nói với giáo viên chủ nhiệm - cô giáo Dương không?
Giáo viên đọc hai mươi từ mới nhưng Bạch Huyên chỉ viết đúng mười từ, những từ còn lại từ thì để trống từ viết sai.
Giáo viên tiếng Anh cau mày, cô ấy dạy lớp học năm năm lâu như vậy rồi nhưng chưa từng thấy học sinh nào học thuộc từ mới kém như vậy, Bạch Huyên bị sao vậy? Điểm tiếng Anh của cô bé từ trước đến nay luôn ở mức khá trở lên mà.
Từ mới mà Lý Triển Bằng viết cũng không khá hơn là bao, cậu ấy viết đúng mười lăm từ, nét chữ thì vẹo lên vẹo xuống.
Cuối cùng giáo viên tiếng Anh cũng không nói gì, bảo hai người lau bảng rồi trở về chỗ ngồi.
"Dạo này có phải bận học mấy môn Toán, Lý, Hoá, không có thời gian học tiếng Anh phải không? Mỗi ngày nhớ phải dành thời gian học thuộc từ mới đó?"
Đầu Bạch Huyên cúi thấp đến nỗi sắp vùi vào ngực, cô bé cúi đầu trở về chỗ ngồi, nguyên cả một tiết học đều không dám động đậy.
Sau giờ học, Trương Quân Nhã chạy đến chỗ Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nói: "Trưa nay chúng ta đến con đường phía sau để ăn miến gạo hầm nồi đất đi."
Lâm Tiếu nhìn Chu Tuệ Mẫn một cái, thấy Chu Tuệ Mẫn không phản đối, Lâm Tiếu liền gật đầu đồng ý. Vào mùa đông mà ăn một bát miến gạo hầm nồi đất là sướng nhất, miến gạo hầm nồi đất có đồ ăn chay như giá đỗ, cải dầu và da đậu phụ, còn có thể tự mình chọn ba món mặn, Lâm Tiếu thích nhất là trứng cút, bò cuộn ba chỉ và thịt viên.
Một suất miến gạo hầm nồi đất lớn vừa đủ cho hai người ăn, không giống như các quán ăn Tứ Xuyên nhỏ, các quán ăn mà yêu cầu phải đi đủ bốn người mới được gọi đồ ăn. Hai người Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đã từng đi ăn với nhau, Bạch Huyên và Trương Quân Nhã cũng từng đi ăn với nhau.
Sau khi Trương Quân Nhã đi, Lâm Tiếu thắc mắc hỏi Chu Tuệ Mẫn: "Tại sao đi ăn miến gạo hầm nồi đất lại phải gọi chúng ta?"
Chu Tuệ Mẫn: "Có lẽ Bạch Huyên có chuyện muốn hỏi cậu đó."
Chu Tuệ Mẫn đã đoán đúng rồi.
Trưa đó, sau khi bước vào quán miến gạo hầm nồi đất, Bạch Huyên đã chọn một cái bàn trong góc ngồi xuống, miến gạo hầm nồi đất chưa kịp bưng ra thì cô bé đã vội nắm lấy tay Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, cậu nghĩ cô giáo Tiểu Lưu có thể nhìn ra được không?"
Bởi vì giáo viên Ngữ văn và giáo viên tiếng Anh đều họ Lưu, nên học sinh đã ngầm gọi giáo viên Ngữ văn là Đại Lưu, còn gọi giáo viên tiếng Anh là Tiểu Lưu.
Mới đầu Lâm Tiếu vẫn chưa kịp phản ứng ra: "Hả? Nhìn ra được cái gì?"
Bỗng chốc mặt Bạch Huyên đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Nhìn ra được… Nhìn ra được tớ và Lý Triển Bằng…"
Lâm Tiếu trợn to hai mắt: "Cậu và Lý Triển Bằng thật sự ở bên… "
Bạch Huyên gật đầu, sau đó lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Lâm Tiếu bị cô bé làm cho rối bời: "Rốt cuộc cậu muốn gật đầu hay lắc đầu?"
Bạch Huyên thở dài một tiếng: "Tớ, tớ cũng không biết nữa."
Bạch Huyên cũng không biết bây giờ quan hệ giữa cô bé và Lý Triển Bằng là quan hệ gì. Mỗi ngày sau khi tan học, Bạch Huyên đều sẽ đạp xe về nhà với Lý Triển Bằng, Lý Triển Bằng sẽ vòng qua một đoạn đường ngắn đưa Bạch Huyên đến cổng khu tập thể, rồi tự mình đạp xe về nhà.
Buổi sáng đi học cũng vậy, Lý Triển Bằng sẽ đứng ngay bên ngoài ngã tư nhà Bạch Lộ thật sớm để đợi cô bé, hai người sẽ cùng nhau đạp xe đi đến trường.
“Chúng tớ còn viết giấy note cho nhau.” Bạch Huyên thì thầm.
Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên nói: "Hả? Nhưng tớ chưa từng thấy các cậu truyền giấy note trong lớp mà."
Bạch Huyên lắc đầu: "Không phải ở trong lớp."