Nói một cách chính xác, Bạch Huyên và Lý Triển Bằng không có truyền giấy note mà là truyền sổ ghi chép. Cô bé và Lý Triển Bằng có một cuốn sổ chung, ngày nào họ cũng viết những điều muốn nói cho đối phương vào cuốn sổ, Bạch Huyên viết xong sẽ đưa cho Lý Triển Bằng, Lý Triển Bằng viết xong sẽ đưa lại cho Bạch Huyên.
Trên đường đi học hoặc trên đường về hai người sẽ đổi cuốn sổ cho nhau, rồi đợi đến lúc không có người họ sẽ một mình viết những điều muốn nói vào cuốn sổ.
Lâm Tiếu: "Mấy ngày thì các cậu sẽ viết một bài?"
Bạch Huyên: "Có khi là hai ngày, có khi là ba ngày."
Lâm Tiếu: "Vậy mỗi bài các cậu sẽ viết bao nhiêu chữ?"
Bạch Huyên ngây người một lúc, cô bé chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này, cô bé cố nhớ lại độ dài của bài viết: "Khoảng năm, sáu trăm chữ."
Lâm Tiếu: “…”
"Vậy là cứ khoảng hai ba ngày thì các cậu sẽ tự thêm một bài văn cho chính mình."
Lâm Tiếu kinh ngạc nói, cô cố gắng tìm mọi cách để giảm bớt bài tập về nhà, nhưng Bạch Huyên và Lý Triển Bằng vậy mà cứ hai ba ngày thì tự mình viết thêm một bài văn.
Bạch Huyên: “…”
Trương Quân Nhã: “…”
Chu Tuệ Mẫn: “…”
Lâm Tiếu sờ sờ mặt mình, khó hiểu nói: "Sao các cậu lại nhìn tớ như vậy?"
"Khụ khụ!" Bạch Huyên bị sặc bởi chính nước bọt của mình: "Cái đó không giống như viết văn."
Lâm Tiếu gật đầu: "Đúng vậy, làm văn sẽ phải theo bố cục, còn cái này các cậu có thể tự do phát huy."
Chu Tuệ Mẫn lấy chân đá nhẹ vào chân của Lâm Tiếu ở dưới gầm bàn.
Lúc này, hai phần miến gạo hầm nồi đất đã được bưng ra. Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn bắt đầu chia miến gạo, tổng cộng có hai quả trứng cút, mỗi người một quả, bốn miếng bò cuộn ba chỉ, mỗi người hai miếng, hai viên thịt viên, mỗi người một viên, sau đó chia đều miến gạo và nước canh.
Lâm Tiếu chỉ lo ăn miến gạo, sau khi ăn hơn nửa bát, cô ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Huyên đang nhìn mình, miến gạo trong bát Bạch Huyên hầu như chưa đụng đến.
"Lâm Tiếu, cậu nghĩ cô giáo Tiểu Lưu có nhìn ra được không?" Bạch Huyên lo lắng hỏi.
Lâm Tiếu: "Tớ không biết nữa."
Bạch Huyên tha thiết cầu xin: "Cậu là lớp trưởng, cậu là người tiếp xúc với các thầy cô nhiều nhất, có lẽ cậu là người hiểu rõ các thầy cô nhất, cậu nghĩ thử giúp tớ đi mà.."
Lâm Tiếu với vẻ mặt khó xử: "Tớ thật sự không biết."
Bạch Huyên dùng đũa gắp một sợi miến gạo, ăn từng sợi một: "Vậy cậu nghĩ nếu như cô giáo Tiểu Lưu nhìn ra được rồi thì cô ấy có nói cho cô giáo Dương biết không?"
Lâm Tiếu tiếp tục lắc đầu: "Tớ không biết."
Bạch Huyên: "Vậy nếu cô giáo Dương biết rồi thì cô ấy có mời phụ huynh không?"
Lâm Tiếu vô cùng khó xử, cô đâu có đọc được suy nghĩ của người khác, làm sao cô biết được cô giáo Tiểu Lưu và cô giáo Dương đang nghĩ gì.
Lâm Tiếu ăn hết một bát miến gạo lớn, ngay cả nước canh cũng uống hết không chừa lại giọt nào, còn miến gạo trong bát của Bạch Huyên trông giống như chưa đụng đến.
"Bạch Huyên, cậu không ăn nữa sao? Vậy chúng ta trở về lớp đi."
Lâm Tiếu vừa mới đứng dậy, đột nhiên tay áo cô bị Bạch Huyên nắm lấy.
"Lâm Tiếu, cậu có thể giữ cuốn sổ này giúp tớ được không?"
Bạch Huyên với vẻ mặt đã hạ quyết tâm, cô bé kéo dây kéo của áo bông ra, từ trong áo lấy ra một cuốn sổ tinh xảo, cuốn sổ được quấn chặt bởi hai vòng băng dính.
"Lâm Tiếu, cậu cầm nó về nhà, tạm thời giữ giúp tớ một chút, được không? Đợi chuyện này xong xuôi, cậu lại trả lại cho tớ." Bạch Huyên dùng ánh mắt tha thiết nhìn Lâm Tiếu.
"Hả?" Lâm Tiếu có chút kinh ngạc: "Tại sao cậu không đưa nó cho Trương Quân Nhã?" Rõ ràng là quan hệ giữa Bạch Huyên và Trương Quân Nhã tốt hơn cô mà.
Bạch Huyên lắc đầu: "Không được, mẹ của Trương Quân Nhã thường hay sắp xếp ngăn kéo bàn học cho cậu ấy lắm." Trương Quân Nhã không có cách nào giấu được một cuốn sổ như vậy ở nhà, mỗi một quyển vở một cây bút của Trương Quân Nhã, mẹ cô bé đều biết rất rõ.
“Lâm Tiếu, cha mẹ cậu có lục đồ của cậu không?” Bạch Huyên nhìn Lâm Tiếu như đang nhìn cọng rơm cứu mạng.
Lâm Tiếu: “À, nhà tớ không có."
Khi Lâm Tiếu còn rất nhỏ, Lữ Tú Anh đã dạy Lâm Tiếu tự mình sắp xếp bàn học. Lữ Tú Anh sẽ không bao giờ đụng những nơi như ngăn kéo bàn học, tủ, giá sách của Lâm Tiếu, ngay cả một tờ giấy nháp bà cũng không vứt.
Đột nhiên hai mắt của Bạch Huyên sáng lên, cô bé nhét cuốn sổ vào tay Lâm Tiếu.
"Lâm Tiếu, cầu xin cậu đó, giúp tớ giữ nó vài ngày đi mà."
“Đợi chuyện này qua đi, sau này tớ sẽ mời cậu ăn đồ ăn vặt, à không… Sau này sẽ mời cậu ăn cơm."
Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ Bạch Huyên như muốn khóc đến nơi, cô nhận lấy cuốn sổ được quấn bằng băng dính: "Được thôi."
"Không sao đâu, cậu không cần mời tớ ăn cơm. Tớ giúp cậu cất ở nhà tớ trước, khi nào cậu muốn lấy nó về thì nói với tớ một tiếng là được."
Bạch Huyên ôm lấy Lâm Tiếu, lúc này Lâm Tiếu mới nhận ra rằng cô bé đang run rẩy.
Lâm Tiếu vươn tay ra, vỗ nhẹ vào vai Bạch Huyên: "Không sao, tớ nhất định sẽ giúp cậu giữ nó thật tốt."
"Mẹ và anh trai không bao giờ lục lọi đồ đạc của tớ, cuốn sổ này nằm ở nhà tớ sẽ rất an toàn."