Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 773 - Chương 773.

Chương 773. - Chương 773. -

Lâm Tiếu vén lớp màn cửa dày lên, lúc bước ra khỏi quán cơm ấm áp, một cơn gió mát rượi thổi đến, Lâm Tiếu vội vàng quấn chặt khăn choàng cổ, cô vùi nửa gương mặt vào trong khăn. Cũng vì vậy nên giọng của Lâm Tiếu nghe hơi bí bách: “Bạch Huyên, cậu và Lý Triển Bằng có từng hôn nhau chưa?”

Bạch Huyên bị dọa xém thì nhảy cẫng lên: “Đương nhiên là chưa rồi.”

“Vậy hai người có ôm nhau chưa?” Lâm Tiếu hỏi tiếp.

“Không có, không có.” Đầu Bạch Huyên lắc như một cái trống lắc vậy.

“Vậy hai người cũng nắm tay nhau rồi nhỉ?”

“Cũng chưa luôn.” Mặt Bạch Huyên đỏ bừng.

Lâm Tiếu không hiểu: “Vậy hai cậu không được xem là yêu sớm được.” Cho dù là trong phim hay là hiện thực, Lâm Tiếu thấy người ta yêu nhau thì ít nhất cũng phải nắm tay.

Lúc nãy ở quán bún nồi đất trông Bạch Huyên rất sợ hãi, Lâm Tiếu còn cho rằng chắc Bạch Huyên đã biết yêu rồi.

Không ngờ Bạch Huyên và Lý Triển Bằng ngay cả tay còn chưa nắm được.

“Vậy hai cậu thường làm gì thế? Hai ngày viết một bài văn sao?” Lâm Tiếu nghi ngờ nhìn Bạch Huyên, không hiểu sao Bạch Huyên lại sợ bị thầy cô phát hiện chứ.

Nếu như Lâm Tiếu là thầy cô giáo thì cô sẽ biểu dương học sinh chủ động tự thêm bài tập cho mình nữa.

Bạch Huyên sốt ruột đến mức dậm chân: “Ây da, cậu không hiểu gì cả.” Hiểu biết của Lâm Tiếu trong những chuyện tình cảm thế này còn quá ít. Yêu nhau không chỉ là ôm hôn, quan trọng hơn là tâm linh tương thông nữa. Được thôi, Bạch Huyên cũng không biết rốt cuộc mình và Lý Triển Bằng có yêu nhau không nhưng quyển vở qua lại giữa hai người nhất định không thể bị thầy cô giáo và người lớn phát hiện ra.

“Nếu như bị bắt được thì tớ sẽ bị đánh chết đấy.” Trong quyển vở ấy Bạch Huyên đã viết rất nhiều câu tuyệt đối không thể để thầy cô giáo và phụ huynh biết.

Lâm Tiếu vỗ lên quyển vở được mình nhét vào trong áo lông, đây là yêu cầu của Bạch Huyên, cô bé không muốn Lâm Tiếu cầm trên tay, bắt buộc phải giấu vào trong áo.

Lâm Tiếu bảo đảm với Bạch Huyên: “Cậu yên tâm đi, tớ sẽ thay cậu bảo quản nó thật tốt.”

Mặt Bạch Huyên thả lỏng hơn, trước giờ Lâm Tiếu vẫn luôn là người rất đáng tin, cô bé cảm ơn Lâm Tiếu: “Cảm ơn cậu.”

Lâm Tiếu nhét quyển vở của Bạch Huyên vào trong cặp sách, mang về nhà đặt trên bàn học. Lâm Tiếu liếc mắt nhìn từ ngăn kéo, tủ, đến kệ sách hết một vòng, cuối cùng cô quyết định đặt quyển vở lên bàn, nhét vào trong đống sách trên ấy.

Cổ Long đã từng nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Cô cứ ung dung thong thả đặt quyển vở lên bàn, chắc chắn mẹ và anh hai sẽ không nghi ngờ.

Quả nhiên Lâm Tiếu tính toán rất đúng, ngày nào mẹ cũng lau bàn cho cô nhưng hoàn toàn không phát hiện trên bàn cô có thêm một quyển vở.

Từng ngày trôi qua, kỳ thi cuối kỳ đến ngày càng gần.

Trong lớp vẫn như mọi khi.

Ngày nào Bạch Huyên cũng cẩn thận quan sát cô giáo Tiếng Anh Tiểu Lưu và cô Dương chủ nhiệm, thái độ của cả hai với cô bé cũng không có gì thay đổi cả.

Trái tim bị treo lơ lửng của Bạch Huyên được hạ xuống, một ngày trôi quá thì cô bé lại cảm thấy mình an toàn thêm một ngày.

Có lẽ cô giáo Tiểu Lưu không phát hiện ra gì nên chắc là không nói lại với cô Dương.

Mấy ngày nay Bạch Huyên không dám đi chung xe với Lý Triển Bằng về nhà nữa, hai người đi riêng. Tan học Bạch Huyên đều bảo Lý Triển Bằng đi trước, còn mình thì đợi thêm vài phút mới đẩy xe ra cổng trường.

Vài ngày trước khi thi cuối kỳ, Lý Triển Bằng chạy sang tìm Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cậu hỏi Bạch Huyên giúp tớ là ngày mai tớ có thể đến trước cửa nhà cậu ấy để đợi không?”

Lâm Tiếu quay đầu lại nhìn, Bạch Huyên đang ngồi ở bàn mình, cách chỗ của Lâm Tiếu chưa đến mười mét.

Lâm Tiếu đưa tay lắc lắc trước mặt Lý Triển Bằng, sau đó chỉ sang Bạch Huyên: “Cậu không thấy sao?”

Lý Triển Bằng phụt cười: “Tớ cũng đâu có mù.” Cậu ấy thấp giọng giải thích với Lâm Tiếu: “Cậu ấy không cho tớ nói chuyện với cậu ấy trong trường.”

Trước đây Bạch Huyên rất cẩn thận, chủ yếu cô bé và Lý Triển Bằng trò chuyện với nhau trên đường đi học và tan học, ngoài ra còn truyền vở qua lại, còn ở trường thì hai người họ rất ít nói chuyện với nhau.

Kể từ sau khi chuyện nghe viết Tiếng Anh xảy ra thì Bạch Huyên đã ra lệnh cấm, không cho Lý Triển Bằng nói chuyện với mình khi còn ở trong trường, một câu cũng không được.

“Ấy.” Lâm Tiếu nhìn xung quanh, bây giờ trong lớp không hề có thầy cô giáo nào, còn các bạn học khác thì nếu họ biết thì đã làm ầm lên từ lâu rồi.

“Không cần phải như vậy chứ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lý Triển Bằng uất ức, cậu ấy cũng cảm thấy không cần thiết phải làm ra vẻ như đang ngầm đối đầu với nhau vậy: “Nhưng Bạch Huyên không cho.”

“Được rồi.” Lâm Tiếu chuyển lời thay cho Lý Triển Bằng.

Bạch Huyên sau khi nghe thấy yêu cầu của Lý Triển Bằng thì nhìn sang cậu ấy, Lý Triển Bằng đưa tay lên van xin, giống y hệt tư thế của Tiểu Hoàng khi dùng hai chân trước chắp vào nhau “lạy”.

“Ha ha ha ha.” Lâm Tiếu bị chọc cười.

Bạch Huyên cũng cười theo, nhờ Lâm Tiếu chuyển lời thay mình: “Nói với cậu ấy giúp tớ là tớ đồng ý rồi.”

“Làm phiền cậu rồi Lâm Tiếu.”

Bình Luận (0)
Comment