Lữ Tú Anh vét sạch túi áo lông của Lâm Tiếu, vừa định đi giặt quần áo cho cô, suy nghĩ một chút lại bỏ áo lông xuống: “Mặc thêm hai ngày nữa rồi giặt cho con, ngày mai ngày mốt mặc cái này đi dạo phố, về nhà mẹ sẽ giặt sạch cho con.”
Lữ Tú Anh cảm thấy quần áo đi dạo phố là bẩn nhất, lúc thử quần áo khó tránh khỏi treo áo khoác trên giá, tiếp xúc với rất nhiều nơi trong trung tâm mua sắm.
Lữ Tú Anh đã sớm chờ Lâm Tiếu nghỉ đông rồi, trường trung học cơ sở nghỉ đông so với tiểu học còn muộn hơn, Lâm Tiếu thi liền thi liên tiếp bốn ngày. Mắt thấy đã đến cuối năm, Lâm Tiếu còn chưa kịp mua quần áo mới ăn Tết nữa.
“Ài, cũng không biết nên dẫn con đi đâu mua quần áo.” Lữ Tú Anh bây giờ vừa nghĩ đến mua quần áo cho Lâm Tiếu liền rầu rĩ.
Lâm Tiếu đã hơn một mét sáu, phần lớn quần áo trẻ em đều không có kích thước rồi, cấp hai mà mặc quần áo trẻ em cũng quá ngây thơ. Nhưng mà quần áo của người lớn đối với Lâm Tiếu mà nói lại quá trưởng thành, vai rộng cũng không vừa người, bả vai Lâm Tiếu còn hẹp.
Quần áo bên ngoài khó mua, áo lót nhỏ bên trong càng khó mua. Áo lót nhỏ chỉ có một lớp vải quá mỏng, kiểu người lớn hoặc là có vòng thép, hoặc là có đệm bông thật dày, kích thước cũng không thích hợp.
Quần áo bán trong trung tâm mua sắm lớn như vậy, hoặc là quần áo trẻ em mười tuổi trở xuống, hoặc là quần áo người lớn hai mươi tuổi, Lữ Tú Anh thật không nghĩ ra, trẻ nhỏ mười mấy tuổi nhà người ta đi đâu mua quần áo mặc.
“Ngày mai đi dạo trong trung tâm mua sắm trước, áo lót nhỏ không được thì mẹ làm cho con.” Lữ Tú Anh nói.
Áo khoác khẳng định phải mua ở trong trung tâm mua sắm rồi, mùa đông hoặc là áo lông, hoặc là áo khoác vải ni, bản thân Lữ Tú Anh căn bản không làm được.
“Cùng lắm thì đi dạo vài cái trung tâm mua sắm, nhất định có thể mua được cho con.” Lữ Tú Anh đã chuẩn bị sẵn sàng đánh một trận ác liệt.
Lâm Tiếu vùi mình trên ghế sô pha: "Mẹ, mẹ đi mua quần áo cho con đi, mẹ mua cái gì con đều thích."
Lâm Tiếu hiện tại không giống như khi còn bé thích đi dạo phố nữa, cô càng muốn tự mình ở nhà xem tạp chí cùng truyện tranh, cuối kỳ trước khi thi quá bận rộn, cô đã rất lâu không có xem những thứ sách giải trí này rồi.
Lữ Tú Anh: “Không được, mua quần áo con phải tự mình thử nha, bây giờ quần áo của con khó mua như vậy, con không thử mẹ căn bản không mua tốt.”
“Hai ngày này đi dạo phố với mẹ trước, trở về có thời gian cho con ở nhà đọc sách. Con thi đơn đứng đầu danh sách trúng tuyển không phải cũng có thể tự mình quyết định bài tập sao? Bài tập kỳ nghỉ đông này không phải ít đi sao?”
“Sao thế, con không tự tin mình có thể đạt thứ nhất danh sách trúng tuyển?”
Lâm Tiếu lập tức nói: “Đương nhiên là có lòng tin.”
Lữ Tú Anh: “Vậy không phải là được rồi sao?”
May mắn chính là, lần này Lâm Tiếu cùng mẹ mua quần áo còn rất thuận lợi, dùng thời gian một ngày rưỡi, đi dạo hai cái trung tâm mua sắm, liền từ đầu đến chân trong trong ngoài ngoài tất cả đều mua đủ.
Lâm Tiếu mua một đôi giày thể thao mới, cũng mua một đôi giày bốt, chiều dài đến dưới đầu gối.
Lâm Tiếu lần đầu tiên mang giày bốt, rất không quen: “Cái này không có cách nào mang ở trường học đi.”
Lữ Tú Anh nói: "Mua luôn đi, con mang đẹp lắm." Quần jean phối với giày bốt, có vẻ bắp chân Lâm Tiếu vừa dài vừa thẳng: “Nhìn thật có tinh thần.”
Đây là đánh giá cao nhất của Lữ Tú Anh về quần áo, thể hiện tinh thần.
“Không phải cho con mang đến trường đâu, năm mới ở nhà mang.” Lữ Tú Anh nhìn bộ đồ này liền thích, nói với Lâm Tiếu: “Lát nữa con mang đôi giày này, bên trong quần jean không cần mặc quần lông, bên trong mặc một cái quần mùa thu là được rồi.”
Giày đem bắp chân đều bọc lại, lại phối với một cái áo khoác dài, đùi cũng bọc ở bên trong, căn bản sẽ không lạnh.
Nhân viên bán giày nói: “Đúng, bây giờ các cô gái nhỏ đều mặc như vậy.”
“Rất nhiều cô gái nhỏ ngay cả quần mùa thu cũng không mặc, chỉ một cái quần đơn, bên ngoài mang giày. Giày này dài, không lạnh đâu.”
Không mặc quần mùa thu Lữ Tú Anh liền chịu không nổi: “Mùa đông giá rét ngay cả quần mùa thu cũng không mặc, không được không được.”
Nhân viên bán hàng lại cầm một đôi giày ngắn hơn một chút cũng rộng hơn một chút, bảo Lữ Tú Anh thử xem: “Chị, chị thử đôi này xem.”
Người bán hàng lại cầm một đôi giày ngắn hơn một chút, bảo Lữ Tú Anh thử xem "Chị, chị thử đôi này xem".
Lữ Tú Anh trực tiếp khoát tay: "Tôi đã từng tuổi này rồi, còn mang giày gì nữa chứ?"
Nhân viên bán hàng nói: "Cái này là người ở tuổi của chị mang đấy ạ, cô gái trẻ sẽ không mang đôi này, ngại già dặn.”
“Đôi này đơn giản hào phóng, có rất nhiều người hơn năm mươi tuổi đều đang mua đấy.”
Lữ Tú Anh nhịn không được chào hàng của nhân viên bán hàng, bảo nhân viên bán hàng cầm một đôi cỡ của mình, thử một chút.
“Tiếu Tiếu, có đẹp không?”
Lâm Tiếu không chút do dự nói: “Đẹp.”