Lâm Tiếu tạm biệt với các giáo viên, đi ra cửa trường học, chạy về phía mẹ: “Mẹ, có phải mẹ đợi rất lâu rồi không?”
Lâm Tiếu nộp bài thi Hóa học trước thời gian nộp bài nửa giờ, nhưng mà thời gian cô giáo Hạ phê chữa bài thi lại thêm thời gian Lâm Tiếu nói chuyện phiếm với các giáo viên, cũng đã vượt quá nửa giờ rồi.
Lữ Tú Anh lắc đầu: “Không lâu, chỉ mười phút.”
Lâm Tiếu đau lòng mà nắm chặt tay của mẹ, cách cái bao tay xoa xoa cho mẹ: “Mẹ, mẹ rất lạnh nhỉ.” Đứng mười phút trong gió rét mùa đông, toàn thân đều đông lạnh rồi.
“Mẹ, mẹ học lái xe đi, về sau cùng anh trai lái xe đưa đón con.” Như thế mùa đông không phải sợ lạnh, mùa hè không phải sợ nóng.
Lữ Tú Anh nghe thấy lời của Lâm Tiếu, ngây ngẩn cả người.
“Mẹ học lái xe gì chứ.” Hiện tại biết lái xe còn là thành thạo một nghề, Lữ Tú Anh từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới bản thân có thể học được lái xe.
Lâm Tiếu rất tin tưởng mẹ: “Mẹ có thể được lái xe máy, chắc chắn cũng có thể học được lái xe ô tô.”
Lữ Tú Anh: “Coi như mẹ học được rồi, nhà chúng ta cũng không có xe cho mẹ lái nha.” Santana ở trong nhà Lâm Dược Phi mỗi ngày đều phải lái đấy, căn bản không có thời gian rảnh rỗi.
Lâm Tiếu: “Vậy thì lại mua một chiếc.”
Lữ Tú Anh mỉm cười lắc đầu, thật là lời nói của trẻ con: “Xe ô tô rất đắt đấy.”
Lâm Tiếu biết xe ô tô rất đắt, xe ô tô là căn nhà nhỏ di chuyển trên đường, so với căn nhà lớn không di chuyển trong nhà thì đắt hơn nhiều. Mẹ nói như vậy, trong nhà hẳn là không có tiền mua chiếc thứ hai rồi, Lâm Tiếu nói: "Mẹ, chờ con lớn lên kiếm được tiền rồi, mua xe ô tô cho mẹ."
Lữ Tú Anh cười đến không ngậm miệng lại được: “Được, mẹ chờ.”
Lâm Tiếu nói cho mẹ biết chuyện cuộc thi Hoá học hôm nay của mình sau khi bị trừ ba điểm các giáo viên đều cười ha ha.
Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu nói lại một lần sinh động như như thật, trong đầu hiện ra hình ảnh, cũng nở nụ cười theo.
Giảng đề cho giáo viên, khiến cho các giáo viên không thể chờ đợi được mà chấm bài thi muốn biết thành tích của Lâm Tiếu, các giáo viên đều cảm thấy Lâm Tiếu bị trừ ba điểm là chuyện vô cùng hiếm thấy.
Lữ Tú Anh đạp xe trong gió lạnh, cảm giác trong lòng có một ngọn lửa, cả người đều ấm áp.
Bà thật sự tự hào về Lâm Tiếu.
"Cuộc thi Vật lý đạt điểm tối đa, cuộc thi Hoá học bị trừ ba điểm." Lữ Tú Anh biết Lâm Tiếu vẫn luôn nghiêm túc tự học, nhưng nghe được điểm số này vẫn cực kỳ vui mừng.
Bà thật không nghĩ tới Lâm Tiếu xung đột tại thời gian lên lớp, thường xuyên ở tình huống thiếu khoá học, có thể tự mình làm chủ bài tập của cuộc thi Vật lý và cuộc thi Hoá học, Lâm Tiếu dưới tình huống chỉ chọn viết một phần nhỏ đề mục, vậy mà thật sự có thể học tốt như vậy.
“Vậy bài thi Toán học thì sao?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu: "Cô giáo Dương vẫn chưa phê chữa ạ.”
Cô giáo Dương so với giáo viên Vật lý và giáo viên Hóa học đều lạnh nhạt hơn nhiều, dựa theo trình tự phê chữa bài thi, không rút bài thi của Lâm Tiếu ra phê chữa trước.
Lữ Tú Anh: “Cô giáo Dương các con đối với con có lòng tin.”
Lâm Tiếu gật đầu, cô đối với bản thân cũng rất có lòng tin, nhưng cô vẫn là rất muốn biết bài thi Toán học mình thi được bao nhiêu điểm.
“Ài, phải đợi hai ngày, ngày về lại trường học mới biết được.” Cuối kỳ lần này giáo viên cũng không gọi ban cán sự lớp đi hỗ trợ đăng ký điểm số.
Ngoại trừ thành tích cuộc thi Toán học, Lâm Tiếu càng tò mò muốn biết trong kỳ thi cuối kỳ của mình có thể đứng thứ nhất trong danh sách trúng tuyển mấy môn đơn, điều này liên quan trực tiếp đến hạnh phúc của cô trong kỳ nghỉ đông này và học kỳ sau.
Có thể tự mình quyết định bài tập hay không, thật sự quá qua trọng rồi.
“Thi xong rồi thì cũng đừng nghĩ nữa, dù sao qua hai ngày nữa sẽ biết.” Lữ Tú Anh đưa tay lấy áo lông của Lâm Tiếu: “Nghỉ đông rồi, mẹ giặt áo lông của con một chút.”
“Cái túi này của con, trong túi, là cái gì vậy?"
Lữ Tú Anh lấy ra từng món đồ ăn vặt từ trong hai túi áo lông của Lâm Tiếu, kẹo sữa, bánh bích quy, kẹo mận.
Lâm Tiếu nói với mẹ: "Các giáo viên cho con đấy.”
Sắp nghỉ đông rồi, các giáo viên đều đang sửa sang lại ngăn kéo trong văn phòng, dọn sạch đồ ăn vặt trong ngăn kéo. Vừa lúc Lâm Tiếu ở trong văn phòng, giáo viên kia cho Lâm Tiếu một phen, giáo viên nọ cho Lâm Tiếu một phen, trong túi Lâm Tiếu đều nhét đầy.
“Trong cặp sách còn có.” Lâm Tiếu nói với mẹ.
Lữ Tú Anh móc sạch túi, lại móc cặp sách của Lâm Tiếu, lấy ra đồ ăn vặt đựng trong nửa túi nilon: “Đồ ăn vặt giáo viên cho con thật đúng là không ít.”
"Oa" Một giáo viên đưa cho Lâm Tiếu một nắm đồ ăn vặt, Lâm Tiếu cũng không nghĩ tới cộng lại có nhiều như vậy.
Tiểu Hoàng nằm ở bên cạnh, trông mong mà nhìn đồ ăn vặt trong túi nilon. Tiểu Hoàng rất nhạy cảm với âm thanh xé bao bì, lúc gọi tên nó nó thường xuyên không nghe thấy, nhẹ nhàng xé bao bì, Tiểu Hoàng lập tức chạy tới như tên lửa.
Lâm Tiếu đưa tay đẩy đầu của Tiểu Hoàng ra: “Những thứ này em đều không thể ăn.”