Giọng nói hay, Lữ Tú Anh lập tức nghĩ đến người dẫn chương trình cùng với Lâm Tiếu trong bữa tiệc năm mới, Liên Cảnh Sơn.
Mẹ của Liên Cảnh Sơn là phát thanh viên tàu hỏa, Liên Cảnh Sơ thừa hưởng giọng nói hay của mẹ, lại luyện đọc diễn cảm từ nhỏ nên giọng cực tốt.
Lữ Tú Anh thăm dò: “Tiếu Tiếu, con cảm thấy giọng của Liên Cảnh Sơ có hay không?”
Lâm Tiếu không chút do dự nói: “Hay ạ.”
Buổi tối, sau khi Lâm Tiếu ngủ, Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi thông tin mới nhất: “Tiếu Tiếu nói con bé chưa thích chàng trai nào, nhưng mẹ đã hỏi con bé thích kiểu con trai như thế nào, con bé nói thích người đẹp trai, thông minh và có giọng hay.”
Lâm Dược Phi cau mày: “Thằng nhóc dẫn chương trình có giọng hay, từng làm việc cùng Tiếu Tiếu, trước đây có phải đã gọi điện cho Tiếu Tiếu mấy lần không?”
Quả nhiên, Lâm Dược Phi cũng nghĩ đến Liên Cảnh Sơn.
Lữ Tú Anh gật đầu: “Phải, mẹ cũng cảm thấy yêu cầu này có chút cụ thể.”
Trong đầu Lâm Dược Phi hiện lên hình ảnh của Liên Cảnh Sơ, cậu bé lớn lên rất tốt, nhưng Lâm Dược Phi chê: “Chậc, cũng không phải học lớp năm năm.”
“Lớp năm là lớp chọn, hay là lớp thường.”
Lữ Tú Anh: “Lớp chọn.”
Lâm Dược Phi nghe nói là lớp chọn cũng không hài lòng: “Học sinh trong lớp chọn chắc chắn không thông minh bằng những học sinh trong lớp năm năm.”
Lâm Dược Phi lại có thêm một cái tên khác vào danh sách tình nghi, hiện tại anh nghi ngờ ba người: Triệu Hiểu Long, Phương Kính Phàm và Liên Cảnh Sơ.
“Trong ba đứa, Triệu Hiểu Long là người giỏi nhất, Liên Cảnh Sơ học chậm một chút và Phương Kính Phàm trông không được đẹp lắm.”
Lữ Tú Anh trừng Lâm Dược Phi: “Mày đang chọn lựa sao?" Vấn đề bây giờ là mối tình sớm của Lâm Tiếu chứ không phải là đối tượng của Lâm Tiếu tốt hay không, cho dù đối tượng của Lâm Tiếu thích là thần tiên, thì Lữ Tú Anh cũng không cho phép Lâm Tiếu yêu sớm.
Thông tin vẫn chưa đủ, sau đó Lữ Tú Anh lại vài lần nói bóng nói gió, nhưng đều không nhận được câu trả lời.
“Qua năm mới rồi nói đi, Tết Nguyên Đán đừng hỏi gì cả, tránh làm Tiếu Tiếu căng thẳng.” Lữ Tú Anh quyết định để qua năm mới rồi mới giải quyết chuyện này.
Lâm Dược Phi: “Con không nhìn ra em ấy đang căng thẳng.”
Mẹ nhiều lần ở bên cạnh nói bóng nói gió, Lâm Dược Phi ở bên cạnh cũng vểnh tai nghe, anh cảm thấy em gái hoàn toàn không để ý, thậm chí mẹ đang dò hỏi cái gì cũng không biết.
Nhưng mẹ nói đúng, tất cả mọi thứ đều không bằng Tết.
Ngày nhỏ Lâm Dược Phi luôn mắc lỗi, nhưng những ngày Tết, Lữ Tú Anh cũng sẽ không đánh anh. Tất nhiên, tình yêu trẻ con đang bị nghi ngờ của Lâm Tiếu có thể được thảo luận trong năm, dù sao thì Lâm Tiếu ở nhà mỗi ngày, Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh rất yên tâm.
Đêm giao thừa, Lâm Tiếu và mẹ đã cùng nhau dán câu đối Tết, dán chữ Phúc. Lữ Tú Anh đứng lên ghế để dán, Lâm Tiếu ở bên cạnh đưa hồ dán, giúp mẹ xem có bị lệch không. Ngoài ra còn có giấy cắt hoa màu đỏ tươi, dán ở giữa kính.
Chiều ba mươi làm sủi cảo, năm nay mẹ gói ba hạt lạc trong ba cái sủi cảo. Trước đó, bà đã nghe đồng nghiệp kể, gia đình bác ấy luôn có vài người ăn trúng sủi cảo may mắn, Lữ Tú Anh ngay lập tức cảm thấy làm như vậy cũng rất hay.
Bữa tối giao thừa được bày biện đầy bàn, ăn đến khi bắt đầu Xuân Vãn, Lữ Tú Anh bưng sủi cảo lên trên bàn: “Năm nay gói ba hạt lạc, xem chúng ở trong bát của ai nào.”
Lâm Dược Phi là người ăn đầu tiên: “Con có 1 hạt ở đây.”
Lâm Tiếu nghe thấy anh trai ăn được, lập tức yên lặng mà đẩy nhanh tốc độ ăn sủi cảo, gắp đầy vào bát, lạc may mắn trong sủi cảo của những năm trước đều là cô ăn.
Ngay sau đó, Lữ Tú Anh cũng ăn được: “Này, mẹ cũng có một hạt trong này.”
Nghe thấy vậy, Lâm Tiếu càng tăng tốc độ ăn sủi cảo.
Lữ Tú Anh: “Đừng cố quá.” Mới nãy Lâm Tiếu đã ăn rất nhiều món rồi.
Lữ Tú Anh nhìn từng chiếc sủi cảo một dưới ánh đèn, muốn giúp Lâm Tiếu gian lận. Đột nhiên, Lâm Tiếu kinh ngạc kêu lên: “Mẹ, con cũng ăn được rồi.”
Lữ Tú Anh mỉm cười: “Tốt quá, tổng cộng có ba hạt lạc, mỗi người một hạt, năm sau cả nhà chúng ta đều sẽ gặp nhiều may mắn.”
Lâm Tiếu cũng gật đầu: “Cả nhà đều gặp may mắn.”
Xuân Vãn năm nay có chút chán, Lâm Tiếu nhìn thấy phần sau đều buồn ngủ: “Mẹ, tiểu phẩm hài kịch năm nay không buồn cười lắm.” Ngay cả tiểu phẩm của Triệu Bổn Sơn mà Lâm Tiếu rất mong chờ, cô cũng cảm thấy không có gì thú vị, không hay như những năm trước.
Lữ Tú Anh: “Mẹ thấy cũng được mà, sống động, đẹp biết bao.”