Xuân Vãn năm nay có các tiết mục truyền hình từ Hồng Kông, Đài Loan và Singapore, có cảm giác như người Trung Quốc từ khắp nơi đang cùng nhau tổ chức Xuân Vãn. Bối cảnh của Xuân Vãn năm nay còn được biến thành các khối hình lập thể, Lữ Tú Anh thấy rất mới mẻ.
Lâm Dược Phi cũng không thích xem Xuân Vãn, nói với Lâm Tiếu: “Đi, đội mũ và đeo khăn quàng lên, anh đưa em đi đốt pháo.”
Lâm Tiếu lập tức cùng anh trai chạy ra ngoài, Lâm Dược Phi tự mình thả pháo, dây pháo, pháo kẹp, pháo hoa.
Lâm Tiếu đứng từ xa nhìn lên, pháo hoa do anh trai đốt thật sự rất đẹp nha, rơi xuống giống như sao băng.
Trong khu tập thể, nhà Lâm Tiếu đốt nhiều pháo hoa nhất và tráng lệ nhất. Lâm Dược Phi đốt pháo rất lâu, Lâm Tiếu vừa đứng ở bên cạnh chiêm ngưỡng pháo hoa anh trai đốt, vừa chơi với que pháo.
Những que pháo tỏa thành những tia lửa tuyệt đẹp trên bầu trời đêm, Lâm Tiếu quay vòng một lúc, một lúc sau lại vẫy vẫy que pháo, viết chữ lên không trung.
Lâm Tiếu và anh trai cùng chơi ở bên ngoài cho đến mười hai giờ, khi đến mười hai giờ, tiếng pháo nổ ở xung quanh trở nên ồn ào nhất. Sau khi Lâm Tiếu cùng anh trai đốt xong những quả pháo cuối cùng, Lữ Tú Anh gọi 2 người về: “Được rồi, qua 0 giờ rồi, trở lại đi ngủ đi.”
Lâm Tiếu vừa đặt đầu xuống gối liền thiếp đi, sáng sớm ngày hôm sau bị tiếng pháo đánh thức.
Cô đưa tay sờ dưới gối, quả nhiên sờ được vỏ cứng của hai phong bao lì xì, vội vàng lấy ra xem, năm nay mẹ và anh trai mỗi người lì xì cho cô một trăm tệ.
“Oa, nhiều quá.” Lâm Tiếu đứng trên giường: “Cám ơn mẹ, cám ơn anh.”
“Chúc mừng năm mới mẹ, chúc mừng năm mới anh.”
Lữ Tú Anh phì cười: “Nhóc hám tiền.”
Năm nay, gia đình Lâm Tiếu có nhiều lời chúc mừng năm mới hơn những năm trước, Lâm Dược Phi lúc trước đã giúp giới thiệu những người hàng xóm trong khu tập thể làm nhân viên phục vụ khách sạn, nhiều người trong số họ đã đến chúc Tết.
Từ tờ mờ sáng đến trước bữa trưa, nhà Lâm Tiếu khách khứa không ngớt. Lâm Tiếu nói chúc mừng năm mới với mọi vị khách, cảm thấy môi của mình sắp hỏng rồi.
Từ mùng một đến mùng năm tết, khách khứa đến nhà Lâm Tiếu chúc tết không ngớt.
Sau mùng năm tết, trong nhà cuối cùng cũng không còn khách đến, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm: “Trong nhà cũng coi như yên tĩnh.”
Lữ Tú Anh dựa vào ghế sofa, năm nay náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng thực sự mệt mỏi.
“Con vì tiếng ồn mấy ngày qua mà không làm bài được, từ hôm nay nhanh chóng bắt đầu làm bài đi." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu nghĩ, sớm hoàn thành bài tập, có thể chơi thỏa thích, liền lập tức ngồi vào bàn, chuyên tâm vào vật lộn với bài tập.
Lâm Dược Phi lén lút hỏi Lữ Tú Anh: “Mẹ, mẹ từng nhìn thấy Lâm Tiếu lén lút lấy cuốn sổ màu hồng đó ra chưa?”
Lữ Tú Anh lắc đầu: “Chưa từng thấy.”
Vài ngày sau, Lâm Tiếu vô cùng vui vẻ vì đã xong bài tập sớm.
Trên TV chiếu một bộ phim truyền hình mới siêu hay tên là Tân Bạch nương tử truyền kỳ.
Bạch nương tử cực kì cực kì đẹp.
Mỗi ngày Lâm Tiếu đều đúng giờ ngồi trước TV, cùng mẹ xem bộ phim truyền hình mới, xem đến say mê, đi vệ sinh cũng phải đợi đến quảng cáo giữa tập mới đi.
“Mẹ, khi nào Hứa Tiên trở về làm nữ nhân.”
Lần đầu tiên Lâm Tiếu nhìn thấy Hứa Tiên, liền nhận ra cô ấy là một người con gái cải trang thành nam nhân, cô luôn chờ đợi đến lúc Hứa Tiên tiết lộ thân phận nữ nhân của bản thân, khiến cho tất cả mọi người xung quanh kinh ngạc.
Tuy nhiên, xem hết tập này đến tập khác, Lâm Tiếu vẫn không đợi được.
Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: “Không phải, diễn viên đóng Hứa Tiên là nữ, nhưng ở trong phim là nam.”
“Ồ.” Lâm Tiếu hiểu ra, giống như cô đóng vai Romeo.
Vào ngày rằm tháng giêng, ăn chè trôi nước, ngắm hoa đăng, cũng nghĩa là kỳ nghỉ đông đã kết thúc.
Hết rằm tháng giêng, Lâm Tiếu đến trường báo danh, cả lớp đều đang thảo luận về Tân Bạch nương tử truyền kỳ.
“Cậu xem chưa?”
“Đương nhiên, Bạch nương tử thật đẹp.”
“Tớ không thích Hứa Tiên lắm.”
“Cái gì, diễn viên diễn Hứa Tiên là nữ, không thể nào, tớ không nhìn ra.”
Báo danh nhập học vẫn như cũ, thu bài tập về nhà, phát sách mới, dọn dẹp. Điểm khác biệt duy nhất là cô Dương thông báo: “Tối thứ Bảy sẽ có một cuộc họp phụ huynh.”
Sau khi Lâm Tiếu về nhà liền báo tin này cho mẹ: “Mẹ, thứ bảy này sẽ có một cuộc họp phụ huynh, mẹ và anh, ai sẽ đi vậy?”
Lâm Dược Phi chớp lấy cơ hội tổ chức họp phụ huynh: “Mẹ, lần trước mẹ đi rồi, lần này đến lượt con đi.”
Tổ chức họp phụ huynh cho Lâm Tiếu cảm giác dễ chịu, đặc biệt là trong học kỳ trước, trong cả ba cuộc thi Lâm Tiếu đều giành vị trí thứ nhất, tổng điểm trong lớp vượt xa vị trí thứ nhất, còn giành được hạng nhất trong năm môn học.
Lâm Dược Phi đắm mình trong những ánh mắt ghen tị của các bậc cha mẹ, nghênh ngang ngồi trên ghế của Lâm Tiếu.