“Em tự chơi đi.” Lâm Dược Phi tỏ vẻ coi thường, đóng cửa phòng cho Lâm Tiếu, cái này được xem như là thời sơ khai của SY sao?
“Mẹ, hôm nay họp phụ huynh xong con và cô Dương đã nói chuyện, cô Dương bảo là cuốn sổ màu hồng trong tay Tiếu Tiếu là dấu hộ bạn.” Lâm Dược Phi kể với mẹ.
“Phù.” Lữ Tú Anh thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ đã nói là Tiếu Tiếu sẽ không yêu sớm mà.”
Lâm Dược Phi chẹp một tiếng: “Mẹ, mẹ nói vuốt đuôi đấy à.” Rõ ràng là trước đó Lữ Tú Anh đã rất lo lắng.
Báo động đã được dỡ bỏ, Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh đểu thấy nhẹ nhõm.
Bây giờ Lữ Tú Anh chỉ còn tò mò về việc này: “Vậy thì Tiếu Tiếu dấu quyển vở đó hộ ai? Chu Tuệ Mẫn à?”
Người đầu tiên Lữ Tú Anh nghĩ đến là Chu Tuệ Mẫn, vì cô chơi thân nhất với Lâm Tiếu, hơn nữa Chu Tuệ Mẫn cũng là một đứa trẻ trưởng thành sớm.
“Con không biết.” Lâm Dược Phi không quan tâm đến việc này
Con nhà người khác yêu ai thì yêu, không phải là Lâm Tiếu là được.
Lữ Tú Anh có chút lo lắng: “Nhưng mong không phải là Chu Tuệ Mẫn, con bé thông minh thế, đừng có vì yêu sớm mà ảnh hưởng việc học.”
Lâm Dược Phi: “Yêu sớm chắc gì đã ảnh hưởng việc học?”
Lữ Tú Anh trợn mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Lúc nghi ngờ Tiếu Tiếu yêu sớm sao con không thoải mái thế đi.”
Lâm Dược Phi thản nhiên thừa nhận: “Rõ ràng, con người khác với con nhà mình có giống nhau được không?”
“Nhưng mẹ cũng không phải lo đâu, cô Dương đã biết rồi, cũng đã trao đổi với phụ huynh rồi. Cô Dương và phụ huynh đều sẽ lo liệu việc này.”
Lữ Tú Anh nghe thấy Lâm Dược Phi nói vậy cũng thấy yên tâm hơn: “Vậy thì được.”
“Cô Dương không xử lý công khai, như vậy là rất tốt, giữ thể diện cho bọn trẻ.” Lữ Tú Anh thầm nghĩ cô giáo Dương quả không hổ là giáo viên cốt cán của Trường trung học số một, giáo dục rất có bài bản.
Sóng gió chuyện yêu sớm giữa Bạch Huyên và Lý Triển Bằng hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới lớp.
Ngay cả Lâm Tiếu cũng không biết cô Dương đã trao đổi chuyện của Bạch Huyên và Lý Triển Bằng với phụ huynh của họ rồi, mầm mống tình yêu non nớt của đôi trẻ đã bị chết yểu, đồng thời bị phát quân lệnh thành tích học tập tất cả các môn trong học kỳ này phải tiến bộ.
Khi Bạch Huyên tìm Lâm Tiếu lấy lại quyển vở màu hồng của mình, Lâm Tiếu còn tưởng là Bạch Huyên đã tránh được trận phong ba bão táp trước đó, bây giờ đã an toàn rồi cơ.
Lâm Tiếu: “Ngày mai tớ cầm đến cho cậu, tớ đã bảo rồi mà, chắc chắn là không sao.”
Trương Quân Nhã ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu với Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu không hiểu gì, đợi sau khi Bạch Huyên và Trương Quân Nhã rời đi, cô liền hỏi Chu Tuệ Mẫn: “Sao thế?”
Chu Tuệ Mẫn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô có thể nhận ra không khí giữa Bằng Huyên và Lý Triển Bằng đã khác với học kỳ trước: “Tớ đoán là hai người họ chia tay rồi.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên đáp: “Nhanh thế á?”
Chu Tuệ Mẫn: “Cho nên sau này bọn mình đừng nhắc gì về Lý Triển Bằng trước mặt Bạch Huyên nữa.”
Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ.”
Chu Tuệ Mẫn thấy lạ là sao Lâm Tiếu lại không đoán được: “Buổi họp phụ huynh lần này cô Dương đã đề cập đến vấn đề quan hệ yêu đương giữa học sinh nam và học sinh nữ, có khả năng chính là vì chuyện của Bạch Huyên và Lý Triển Bằng rồi.”
Lâm Tiếu càng ngạc nhiên hơn: “Hả, lần họp phụ huynh này cô Dương còn đề cập đến vấn đề này nữa á?”
Chu Tuệ Mẫn: “Đúng vậy, anh trai cậu về nhà không kể với cậu à?”
Sau khi đi họp phụ huynh về mẹ Chu Tuệ Mẫn đã nói chuyện này với Chu Tuệ Mẫn một cách rất nghiêm túc, cảnh cáo Chu Tuệ Mẫn tuyệt đối không được yêu sớm: “Nếu không mẹ đánh cho nát mông.”
“Từ hồi con còn bé đến giờ mẹ chưa bao giờ đánh con, nhưng nếu con tuổi còn nhỏ mà dám xao nhãng việc học, yêu sớm, mẹ sẽ không nương tay đâu, mẹ nói được làm được đấy.”
Lâm Tiếu hỏi hết các bạn trong lớp một lượt thì phát hiện ra các bạn đều bị phụ huynh cảnh cáo. Chỉ có Lâm Tiếu không hề biết gì về những gì cô Dương nói trong buổi họp phụ huynh, anh trai đi họp về không nhắc đến câu nào cả. Chắc chắn là anh trai không chú ý nghe cô giáo trao đổi rồi. Buổi tối, anh trai về nhà, Lâm Tiếu lập tức xông ra hỏi: “Anh, có phải buổi họp phụ huynh anh không chú ý nghe không?”
Lâm Tiếu tỏ vẻ đắc ý, cô đã bắt thóp được anh trai.
Lâm Dược Phi cau mày: “Sao lại hỏi anh không chú ý nghe?”
Lâm Tiếu chắp hai tay ra sau chất vấn anh trai: “Thế anh nói xem, cô Dương đã nói những gì?”
Lâm Dược Phi: “Cuộc thi vào tháng 4, bài kiểm tra cuối kỳ, còn chuyện không được yêu sớm nữa.”
Lâm Tiếu đơ luôn: “Hả, anh nghe thật à?”
“Thế sao về nhà anh không nói gì với em chuyện không được yêu sớm.” Lâm Tiếu thấy lạ, phụ huynh các bạn khác về nhà đều rất nghiêm túc cảnh cáo con mình.