Lâm Dược Phi xời một tiếng: “Em yêu sớm à?”
Anh trai vừa dứt lời Lâm Tiếu tỏ vẻ khinh khỉnh, cô trợn trừng mắt: “Sao em lại không thể yêu sớm chứ?” Anh quá coi thường cô rồi.
Lâm Dược Phi hất cằm về phía chiếc khăn quàng bên cạnh gối của Lâm Tiếu: “Lúc nào em không chơi đồ hàng nữa thì lúc đó hẵng nhắc đến chuyện yêu sớm.”
Lâm Tiếu trợn trừng mắt nhìn anh trai: “Anh chơi đồ hàng thì có.” Đóng vai Bạch Nương Tử sao lại tính là chơi đồ hàng chứ?
Hơn nữa đóng vai Bạch Nương tử và yêu sớm hai việc này có liên quan gì đến nhau?
“Bạch Nương Tử cũng có đối tượng mà.” Lâm Tiếu hét lớn sau lưng anh trai, anh trai không thèm quay đầu lại, đi thẳng về phòng.
Bạch Huyên và Lý Triển Bằng hai người đó chia tay rồi.
Bạch Huyên đến tìm Lâm Tiếu để đổi nhóm trực nhật: “Tớ không muốn trực nhật cùng ngày với Lý Triển Bằng nữa, Lam Tiếu, cậu giúp tớ đổi nhóm trực nhật đi.”
“Hả?” Lâm Tiếu khó xử đáp: “Vậy cậu tự tìm người đồng ý trực nhật cùng nhóm với cậu đi, cậu tìm được rồi thì tớ đổi giúp các cậu.”
Bạch Huyên nài nỉ Lâm Tiếu: “Thế cậu đổi cho tớ được không?” Trương Quân Nhã và Bạch Huyên cùng một nhóm trực nhật nên Bạch Huyên không thể tìm Trương Quân Nhã để đổi.
Lâm Tiếu cũng không muốn đổi cho Bạch Huyên, hiện tại cô và Chu Tuệ Mẫn đang ở cùng một nhóm trực nhật, cô muốn trực nhật cùng Chu Tuệ Mẫn.
“Vừa đẹp, cậu và Chu Tuệ Mẫn đổi cho tớ và Trương Quân Nhã, hai cặp chúng ta đổi cho nhau.” Bạch Huyên đề xuất.
Lâm Tiếu: “Được thôi.”
Lâm Tiếu bỏ danh sách trực nhật của lớp đang dán trên tường xuống, bảo Bạch Huyên tự viết lại một bản: “Cậu đổi vị trí tên bốn người chúng ta cho nhau đi.”
Bạch Huyên lắc đầu: “Tớ viết xấu lắm, hay là cậu viết đi.”
Lâm Tiếu thở dài: “Chữ của tớ cũng rất bình thường mà.”
Lâm Tiếu ấn tờ danh sách trực nhật vừa bỏ xuống vào trong lòng Bạch Huyên: “Cậu tự xử lý đi.”
Bạch Huyên muốn đổi nhóm trực nhật, cô cũng đã đồng ý đổi nhóm trực nhật cho Bạch Huyên rồi, sao Lâm Tiếu lại phải chép lại danh sách trực nhật chứ.
Bạch Huyên cầm theo danh sách trực nhật rời đi, Lâm Tiếu nhìn thấy cô đi tìm Triệu Hiểu Long, sau đó Triệu Hiểu Long nhận lấy, bắt đầu chép lại.
Lâm Tiếu nhìn đi chỗ khác, ai viết cũng được, cô không phải viết là được.
“Cuối cùng tớ cũng đã hiểu tại sao cô Dương lại cấm học sinh yêu sớm rồi.” Lâm Tiếu than vãn, vì sau khi chia tay quá phức tạp, đến cả nhóm trực nhật Bạch Huyên cũng phải đổi.
Nói tóm lại, bây giờ Bạch Huyên và Lý Triển Bằng không ai thèm quan tâm đến ai, hai người họ chỉ cần xuất hiện cùng một lúc trong khoảng cách ba mét là không khí khó xử đã tràn ngập rồi.
Lâm Tiếu nhanh chóng tìm hiểu càng nhiều hơn, Bạch Huyên càng sẵn sàng chia sẻ nhiều hơn.
Trong căng tin của trường, Lâm Tiếu vừa ăn bánh màn thầu chiên, vừa nghe Bạch Huyên nói xấu Lý Triển Bằng: “Cậu ta không giống đàn ông.”
Sau khi cô Dương phát hiện ra chuyện tình cảm giữa Bạch Huyên và Lý Triển Bằng, cô ấy đã liên hệ riêng với phụ huynh hai bên, việc đầu tiên mà phụ huynh hai bên làm đều là dò hỏi tình hình.
Bạch Huyên kháng cự lại áp lực từ phía phụ huynh, không nói gì cả.
Lý Triển Bằng thì hoàn toàn ngược lại, phụ huynh vừa hỏi cái là khai ra hết.
“Cậu ta không dấu một chuyện gì, khai ra tường tận, rõ ràng không sót một chi tiết nào.” Thậm chí cả việc hai người chuyển vở cho nhau, Lý Triển Bằng cũng khai hết.
Chính vì thế nên bao nhiêu sự che dấu của Bạch Huyên trở thành tốn công vô ích.
Cô Dương, phụ huynh của Bạch Huyên, phụ huynh của Lý Triển Bằng ba bên báo cho nhau biết, đương nhiên đều đã biết hết.
Bạch Huyên cảm thấy Lý Triển Bằng quá ngốc, đã thế lại không có một chút khả năng chịu đựng áp lực nào: “Tớ còn chịu được, sao cậu ta lại không chịu được chứ.”
Rõ ràng là chuyện về quyển vở nếu hai người họ không nói thì cô giáo và phụ huynh hai bên làm sao mà biết được. Bạch Huyên đã đưa quyển vở cho Lâm Tiếu giữ hộ, kể cả phụ huynh có lục tìm đồ của họ thì cũng không tìm ra được.
“Cậu ta giỏi thật đấy, tự chủ động nộp lên.” Bạch Huyên vẻ mặt đầy bất lực.
“Rõ ràng quyển vở ở trong tay cậu rất an toàn.” Bạch Huyên nhìn Lâm Tiếu: “Phụ huynh của cậu không phát hiện ra đấy chứ?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Phụ huynh của tớ không phát hiện ra.” Cô cũng tỏ ra tiếc thay cho Bạch Huyên, rõ ràng là Bạch Huyên đã sắp xếp tất cả, tiếc là đã bị Lý Triển Bằng cản trở.
Lâm Tiếu nói với Bạch Huyên: “Vở của cậu có để ở chỗ tớ ba năm thì phụ huynh của tớ cũng không phát hiện ra.”
Bạch Huyên thở dài liên tục: “Đúng thế.”
“Thôi thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, không nhắc đến việc này nữa.” Bạch Huyên nói.