Đương nhiên, cái giá của sự việc đã qua này là Bạch Huyên bị mắng một trận tơi bời, bắt cô bé thề cắt đứt hoàn toàn với Lý Triển bằng, thành tích của học kỳ này phải tiền bộ không được tụt lùi, thậm trí Bạch Huyên còn bị tước mất quyền tự do tự đạp xe đi học.
“Cha mẹ tớ không cho tớ tự đạp xe đi học nữa, ngày nào họ cũng đưa đón tớ.”
Phụ huynh của Bạch Huyên thấy chuyện tình cảm của họ nảy sinh là do thuận đường đi học, ngày nào cũng đạp xe cùng nhau, đạp mãi đạp mãi nên nảy sinh tình cảm.
Nếu phụ huynh không để mắt tới, quay đi quay lại Bạch Huyên và Lý Triển Bằng lại cùng nhau đạp xe đi học, ngọn lửa nhỏ yêu sớm mà phụ huynh và cô giáo dập tắt lại mau chóng bùng lên.
Bạch Huyên cảm thấy có hơi áy náy: “Cha mẹ tớ phải đi một quãng đường dài để đưa đón tớ.” Đơn vị công tác của cha cô và mẹ cô ngược đường.
Hơn nữa Bạch Huyên thấy chuyện này là hoàn toàn không cần thiết: “Tớ không còn thích Lý Triển Bằng nữa rồi, sau này càng không thể thích lại cậu ta nữa.”
Lần đối diện với phụ huynh và giáo viên này, biểu hiện của Lý Triển Bằng đã khiến Bạch Huyên vô cùng thất vọng. Bạch Huyên cứ tưởng rằng Lý Triển Bằng sẽ bảo vệ mình, không thể ngờ được Lý Triển Bằng không kiên trì nổi một phút đã lập tức bán đứng Bạch Huyên rồi.
“Mẹ cậu ta vừa hỏi, cậu ta đã khai hết rồi.”
“Sau đó mẹ cậu ta yêu cầu cái gì, cậu ta lập tức đồng ý cái đó.”
“Cậu ta hoàn toàn không giống một nam tử hán một chút nào, cậu ta vẫn là em bé của mẹ cậu ta.” Bạch Huyên lấy đũa chọc vào chiếc màn thầu chiên ở trên đĩa thức ăn.
Dù sao qua chuyện này, Bạch Huyên cũng đã nhìn thấu Lý Triển Bằng, tình cảm của cô bé dành cho Lý Triển Bằng lập tức như nước thủy triều đang rút xuống.
Bây giờ Bạch Huyên mới lấy làm lạ là lúc đầu cô bé thích Lý Triển Bằng ở điểm gì: “Thành tích của cậu ta không tốt bằng tớ, cũng không đẹp trai, chỉ cao xấp xỉ tớ.”
Bạch Huyên lắc đầu liên tục: “Đã thế cậu ta còn ngốc nữa.”
Gần đây, Lý Triển Bằng còn có thêm tật không che ô khi trời mưa.
Mùa xuân năm nay mưa rất nhiều, hai tuần nay trời mưa liên miên, mưa đúng vào ngày có tiết thể dục khiến bốn tiết học thể dục bị hủy, các học sinh đều cảm thấy quá đen đủi.
Bốn tiết thể dục bị hủy, các thầy cô tủm tỉm cười chia bốn tiết này thành hai tiết Toán, một tiết Ngữ Văn và một tiết tiếng Anh.
Giờ giải lao ngày mưa cũng không ra ngoài chơi được, tập thể dục giữa giờ cũng bị hủy, cô Dương tận dụng triệt để thời gian cho làm một bài kiểm tra mười lăm phút.
Trong những ngày mưa phùn liên miên, biểu hiện của Lý Triển Bằng chắc chắn đã nổi bật toàn trường. Vừa đến giờ ra chơi là cậu ta đã lao ra khỏi tòa nhà giảng đường dầm mưa, mưa càng to, Lý Triển Bằng càng lao nhanh ra, đứng dưới sân vận động trống trải ngẩng đầu dầm mưa.
Khi Bạch Huyên nhìn thấy: “Đồ thần kinh.”
Sau mấy ngày dầm mưa, Lý Triển Bằng cảm thấy chỉ dầm mưa không thì quá vô vị nên đã mang một quả bóng rổ ở nhà đi và ném một mình trên sân bóng rổ dưới mưa.
Mặt sân bóng rổ không bằng phẳng cho lắm, ngày mưa trên mặt sân có một vũng nước mưa, giày thể thao của Lý Triển Bằng dẫm vào vũng nước bắn lên tung tóe.
Bạch Huyên nhìn thấy: “Bệnh nặng rồi.”
Lâm Tiếu đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy giầy thể thao Lý Triển Bằng bị ướt hết: “Nếu tớ mà làm thế, mẹ tớ sẽ mắng tớ chết.”
Chu Tuệ Mẫn: “Có phải là Lý Triển Bằng cũng thích đọc tiểu thuyết của Quỳnh Giao không?”
Bạch Huyên khẽ lắc đầu: “Không biết nữa, dù sao tớ cũng chưa thấy cậu ta đọc bao giờ.”
Lâm Tiếu nhìn theo bóng dáng của Lý Triển Bằng, trời mưa lại đi dầm mưa đánh bóng rổ đúng là rất ngốc: “Nhưng dẫm nước như thế này xem ra cũng rất đã.”
Lâm Tiếu đầy vẻ hoài niệm: “Những ngày trời mưa khi tớ còn nhỏ rất hay mặc áo mưa, đi ủng dẫm nước.”
Tiếc là bây giờ Lâm Tiếu không có ủng nữa.
Chu Tuệ Mẫn đẩy Lâm Tiếu một cái: “Cậu tỉnh lại đi, cậu là học sinh cấp hai rồi đấy.”
Mặt đầy ngưỡng mộ nhìn bạn giẫm nước thế này là sao đây?
Bạch Huyên nhìn Lâm Tiếu với vẻ mặt đầy khó hiểu: “Ờm…" Ở một số mặt, Bạch Huyên thấy Lâm Tiếu cũng không thông minh hơn Lý Triển Bằng là mấy.
Sau khi cơn sóng gió yêu sớm hoàn toàn qua đi, quan hệ của Bạch Huyên, Trương Quân Nhã và Lâm Tiếu, cả Chu Tuệ Mẫn nữa, đã xích lại gần nhau hơn.
Lâm Tiếu cảm thấy duyên cớ là do mình đã thành công giúp Bạch Huyên dấu cuốn sổ cả một kỳ nghỉ đông, thành công giữ bí mật giúp cô bé, bí mật đó khiến mối quan hệ của họ gần gũi hơn.