Bây giờ không chỉ là lúc đi ra ngoài trường ăn cơm bốn người sẽ đi cùng nhau mà cả lúc đi đến nhà ăn của trường ăn cơm thì bốn người họ cũng cùng nhau đi.
Nhưng lúc xếp hàng mua cơm không nhất thiết phải đứng cùng một ô cửa, khẩu vị của họ thường khác nhau. Gần đây Lâm Tiếu thích ăn màn thầu chiên trong nhà ăn, cô thấy màn thầu được xé vụ ra xong cho vào chảo xào cùng trứng gà và rau, ăn rất đậm đà, cũng rất ngon miệng.
Nhưng sau khi Chu Tuệ Mẫn ba người họ ăn cùng Lâm Tiếu một bữa thì không ai còn muốn ăn nữa.
Chu Tuệ Mẫn: “Không ngon bằng mì xào.”
Bạch Huyên: “Không ngon bằng vụn bánh chiên.”
Trương Quân Nhã: “Không ngon bằng cơm rang.”
Lâm Tiếu đành thưởng thức màn thầu chiên một mình, sau khi ăn xong còn thừa một ít liền lấy túi nilon đựng cho Hoa Hoa, dạo này Hoa Hoa lại hay xuất hiện trên đường mà Lâm Tiếu đi từ nhà ăn về toà nhà giảng đường, nhìn thấy Lâm Tiếu là kêu meo meo đòi ăn.
Lâm Tiếu không hiểu: “Cô Dương đã đưa mày về nhà rồi, tình nguyện nuôi mày, cho ăn uống ngon lành, sao mày lại cào rách rèm cửa để bỏ trốn chứ?”
Lâm Tiếu vừa đút màn thầu chiên cô cầm về cho nó ăn vừa nói: “Chạy đi rồi giờ không kiếm được cái gì ăn nữa chứ gì?”
Chu Tuệ Mẫn đưa tay ra chỉ vào bụng của Hoa Hoa, nói với Lâm Tiếu: “Cậu xem nó có giống con mèo không có gì ăn không?”
Lâm Tiếu nhìn vào bụng của Hoa Hoa, trầm tư. Bụng của Hoa Hoa tròn ung ủng, nhìn như chửa, nhưng cô Dương đã bắt Hoa Hoa đi triệt sản rồi mà, vậy thì chỉ có thể là Hoa Hoa béo thôi.
Lâm Tiếu cúi đầu nhìn Hoa Hoa kén ăn, nó chọn toàn bộ trứng gà chiên trong chỗ màn thầu chiên ra để ăn, không ăn một miếng màn thầu nào, để thừa lại hết.
“Trong nhà cô Dương chỉ có một mình cô Dương cho nó ăn, trong trường có rất nhiều người cho nó.”
Lâm Tiếu nhận ra sự thật, chắc chắn trong trường không phải duy nhất mình cô là người cho Hoa Hoa ăn, không biết Hoa Hoa đã bị bao nhiêu người cho ăn cho uống nữa.
Dường như Hoa Hoa nghe hiểu Lâm Tiếu đang nói gì, nó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tiếu kêu lên hai tiếng meo meo, nghe tiếng như thể đang làm nũng.
Lâm Tiếu lập tức mềm lòng, cho dù trong trường có nhiều người cho Hoa Hoa ăn thì cô cũng vẫn cầm đồ ăn đến cho Hoa Hoa.
Ngày nào Hoa Hoa cũng chặn cô lại ở trên đường, chắc chắn là vì cần cô.
Trước Thanh Minh, cô Dương tuyên bố năm nay trường Trung học số một tổ chức hoạt động: “Tiết Thanh Minh chúng ta sẽ đi quét nghĩa trang liệt sĩ.”
Cô Dương nhắc cả lớp: “Hôm Thanh Minh mặc quần áo gọn gàng, tốt nhất là màu trắng, màu đen. Không được mặc những màu sặc sỡ như màu đỏ, màu hồng.
Các bạn lập tức nhao nhao lên hỏi: “Màu ghi được không?”, “Màu xanh có được không?” "Trên giày có một chút màu hồng có được không?”
Cô Dương trả lời mấy câu hỏi, sau đó lại càng nhiều thắc mắc hơn, không thể trả lời hết được: “Nhờ phụ huynh chọn giúp các em đi.”
“Trước khi mặc quần áo hỏi phụ huynh xem đi quét mộ có mặc được không?”
Nghĩa trang liệt sĩ cách trường Trung học số một không xa lắm, khoảng mười lăm phút đi bộ. Hôm Thanh minh, các khối, các lớp tập trung ở sân vận động, sau đó nghe giáo viên sắp xếp, lớp nọ nối tiếp lớp kia đi ra khỏi cổng trường.
Trong hàng Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đứng cạnh nhau, hai người đều rất phấn khởi. Đây là lần đầu tiên họ được ra ngoài trường tham gia hoạt động tập thể.
Mặc dù hoạt động quét mộ không hấp dẫn cho lắm, nhưng khoảnh khắc bước khỏi cổng trường Trung học số một, các bạn học sinh đều cảm thấy rất phấn khởi.
Có thể hình dung được, dọc đường kỷ luật không tốt lắm, cô Dương đi bên cạnh đội ngũ đã mấy lần duy trì kỷ luật, nhưng cho dù cô Dương có đích thân duy trì thì cũng chỉ có hiệu quả được ba phút, sau ba phút học sinh lại bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Đột nhiên, đội ngũ lớp A2 ở đằng sau hát câu: “Mặt trời lặn sau dãy núi phía Tây mây hồng bay.”
Cô Dương quay đầu lại nhìn: “Sáng kiến này khá hay.” Học sinh cùng hát, miệng phải làm việc khác rồi mới không còn cách nào nói chuyện phiếm được nữa.
“Cô Dương, chúng em không muốn hát những bài hát đã hát trong thời gian huấn luyện quân sự nữa, chúng ta hát những bài hát đang thịnh hành đi.” Một bạn nêu ý kiến.
Cô Dương: “Học thuộc bài khoá đi.”
“Hả.” Trong đội ngũ tiếng rên la vang lên từng cơn, đọc thuộc bài chẳng thà hát cho rồi.
Cô Dương đã ngẩng đầu lên: “Tiên đế gây dựng cơ đồ chưa được một nửa mà giữa chừng băng hà.”
Các bạn chỉ có thể đọc theo: “Tiên đế gây dựng cơ đồ chưa được một nửa mà giữa chừng băng hà, hôm nay hạ được một phần, Ích Châu mỏi mệt.”
Lớp A2 ở phía sau nghe thấy lớp A1 đang học thuộc bài khoá, lập tức ngừng hát, học thuộc bài khoá theo.