Hai tiết tự học vào mỗi buổi chiều, thí sinh tham gia thi Hóa học và Vật lý cũng đều ở các phòng luyện thi của mình để luyện thi.
Một nửa số ghế trong lớp A1 hầu như trống suốt từ sáng đến tối.
Các thí sinh tham gia cuộc thi Toán xong đều sững sờ.
Sao lúc đó họ không nghĩ đến việc xin phép cô Dương chứ?
Cầm đầu đám thí sinh tham gia cuộc thi Vật lý xin phép cô là lớp phó học tập Phương Kính Phàm, cầm đầu đám thí sinh tham gia cuộc thi Hóa học xin phép cô là lớp phó Dư Chiêu Chiêu, các thí sinh tham gia cuộc thi Toán học đều nghĩ tới đáng lý ra lớp trưởng Lâm Tiếu phải cầm đầu bên mình.
Ôi trời, thôi bỏ đi, việc này thì trông chờ gì được ở Lâm Tiếu.
Bản thân Lâm Tiếu đã không có nhu cầu như vậy rồi, nên cô cũng không nghĩ là các bạn khác có như cầu như thế.
Ở cuộc thi Vật Lý và Hóa học tiếp theo Lâm Tiếu đều tham gia, nhưng cô gần như không đến phòng luyện thi học một tí nào, không bỏ xót một tiết thể dục nào.
Gần đây trong thời gian hoạt động tự do của tiết thể dục, Lâm Tiếu và các bạn chơi thả diều trên sân vận động. Tiết thủ công trước đó một tiết, giáo viên dạy cả lớp làm diều, diều của đại đa số các bạn trong lớp làm đều rơi xuống đất, chỉ có diều của Chu Tuệ Mẫn làm là thật sự có thể bay lên trời.
Mấy bạn chơi thân cùng nhau mua một cuộn dây diều to, buộc lên diều của Chu Tuệ Mẫn, vừa kịp đón trận gió xuân to, vừa hay đến tiết thể dục thả diều trên sân vận động.
Giáo viên thể dục lắc đầu nhìn theo: “Hoạt động tự do thì cũng phải hoạt động chứ, bóng rổ, bóng chuyền, cầu lông đều đã chuẩn bị cho các em rồi, các em lại đứng thả diều trên sân vận động thế.”
“Thả diều phải chạy thầy ạ.”
“Đúng thế, đúng thế, bọn em vẫn đang chạy đây ạ.”
Mọi người mồm năm miệng mười nói với giáo viên, Chu Tuệ Mẫn ngay lập tức kéo dài dây diều và bắt đầu chạy trên sân vận động, mọi người chạy theo cô bé.
Giáo viên thể dục ngẩng đầu nhìn con diều trên bầu trời, đã bay cao như vậy rồi, bây giờ thu xuống thì cũng tiếc, đành bất lực cười nói: “Thôi được rồi, vậy các em chơi đi.”
Giáo viên thể dục cũng biết áp lực học hành của học sinh lớp thi đấu là rất lớn, hiếm có thời gian chơi đùa vui vẻ nên thầy cũng không nỡ ngăn cản.
Cuộn dây diều trong tay Chu Tuệ Mẫn lần lượt được chuyển cho nhiều bạn nữ, khi Lâm Tiếu cầm lấy cuộn dây diều, cô đã thả hết dây ra.
Diều bay lên rất cao, trở nên nhỏ xíu trên bầu trời, không còn nhìn ra chim yến đâu nữa.
“Sắp hết giờ rồi, thu về đi.” Cuộn dây diều được chuyển đến tay Dư Chiêu Chiêu, Dư Chiêu Chiêu bắt đầu kéo dây về.
Dư Chiêu Chiêu cuộn được hai vòng, tiếng chuông báo hết giờ vang lên: “Trời đất, không kịp rồi.”
Dư Chiêu Chiêu sốt sắng kéo dây về, dây diều đổ thẳng xuống, bỗng một cơn gió thổi qua, dây diều đứt, diều chim én lập tức bị gió to thổi bay.
“Á...” Dư Chiêu Chiêu cầm cuộn dây diều trống không trong tay, ngơ ngác nhìn Chu Tuệ Mẫn.
Chu Tuệ Mẫn vội vàng nói: “Không sao, không sao đâu.”
Dư Chiêu Chiêu ngẩng đầu lên, thẫn thờ nhìn về hướng con diều biến mất.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng đưa tay ra kéo cánh tay của Dư Chiêu Chiêu lại: “Đi thôi, về lớp thôi.”
Chu Tuệ Mẫn: “Thật đấy, không sao đâu, chỉ là một cái diều thôi mà, tớ muốn làm lại lúc nào chả được, mua một cái cũng chỉ có mấy đồng.”
Vẻ mặt Dư Chiêu Chiêu vẫn ngẩn ngơ.
Lâm Tiếu thấy vết nước mắt trên mặt Dư Chiêu Chiêu, kinh ngạc hỏi: “Chiêu Chiêu, cậu khóc đấy à?”
Dư Chiêu Chiêu định thần lại, nhanh chóng lau mặt: “Đâu có, bị gió thổi cay mắt thôi.”
Cuối tuần, Lâm Tiếu tham gia cuộc thi Hoá học.
Một tuần sau lại tham gia cuộc thi vật lý.
Lâm Tiếu tham gia hai cuộc thi này với tâm thế rất nhẹ nhàng khiến Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cũng không có cảm giác gì, như đưa Lâm Tiếu đi học và đón cô về giống ngày thường vậy.
Hai cuộc thi Hoá học và Vật lý này, Lữ Tú Anh đã có kinh nghiệm, giờ đợi đón Lâm Tiếu ở cổng trường sẽ muộn hơn hơn nửa tiếng so với giờ thi.
Sau khi thi xong thường giáo viên sẽ gọi thí sinh đi so đáp án, dự tính điểm.
Thi xong Vật lý, lúc Lâm Tiếu từ cổng trường bước ra thì Lữ Tú Anh cũng mới chỉ tới chưa được hai phút, giờ giấc của hai người vừa vặn luôn.
Lữ Tú Anh hỏi han quan tâm: “Con thi thế nào?”
Lâm Tiếu: “Dự tính bị trừ 5 điểm.”
Lữ Tú Anh: “Được đấy chứ, bị trừ có 5 điểm.”
Lâm Tiếu thở dài một tiếng, không phải là do bị trừ điểm mà là vì bản thân thi xong là một đi không trở lại, vô tư không so bài, cũng không dự tính điểm.
Về sau, trong mỗi một cuộc thi quan trọng, cô đều sẽ bị giáo viên bắt lại đi so bài và dự tính điểm.