“Thôi được rồi, nếu thầy cô muốn biết đến như vậy thì con phải phối hợp với họ một chút vậy.” Lâm Tiếu nói với giọng như thể mình cao thượng lắm.
Lữ Tú Anh nghe thấy vậy liền cười lớn.
“Này con, thế ba cuộc thi này con thi xong rồi đấy hả?” Lần này Lâm Tiếu tham gia liền ba môn, nhưng vì địa điểm thi đều ở tại trường cô nên Lữ Tú Anh cảm giác giống như cuối tuần Lâm Tiếu đi học bù vậy thôi.
Lâm Tiếu gật đầu: “Con thi xong rồi.”
Lữ Tú Anh đau lòng nói: “Mấy tuần nay con không được nghỉ cuối tuần rồi, mau chịu khó nghỉ ngơi đi.”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Sắp thi khảo sát chất lượng rồi.”
Chỉ còn một tháng nữa thôi là phải kiểm tra khảo sát chất lượng rồi, Lâm Tiếu phải chăm chỉ ôn tập, bài kiểm tra khảo sát chất lượng là kiểm tra tất cả kiến thức của ba năm học cấp hai.
Cô không lo mình không vượt qua kỳ kiểm tra khảo sát chất lượng, phải rời khỏi lớp học năm năm, nhưng kết quả của lần kiểm tra khảo sát chất lượng này ảnh hưởng đến việc cô có bao nhiêu bài tập hè.
Kỳ nghỉ hè dài gấp đôi kỳ nghỉ đông, lượng bài tập cũng nhiều gấp đôi nghỉ hè, lần này Lâm Tiếu kiên quyết không cho bản thân để Triệu Hiểu Long cướp mất vị trí đứng đầu nhiều môn nữa.
Lâm trận mới mài gương, không bén cũng sáng. Lâm Tiếu tìm quyển vở luyện chữ đã lâu không viết ra bắt đầu luyện chữ, đợt kiểm tra cuối kỳ lần trước vì viết chữ đẹp mà Triệu Hiểu Long đã có rất nhiều lợi thế.
Tìm ra bút máy và mực lâu rồi không dùng, Lâm Tiếu mở nắp hộp mực ra, trợn tròn mắt: “Mẹ, lọ mực của con hết mất rồi.”
Lữ Tú Anh ngó vào nhìn: “Con vẫn dùng bút bi mà, sao tự nhiên chuyển sang dùng bút mực thế?”
Lâm Tiếu: “Con cần luyện chữ.”
Lữ Tú Anh: “Thế để mai mẹ ra căn tin mua cho lọ mới.”
“Kiểm tra cuối kỳ còn thiếu đồ dùng gì không, con chuẩn bị đầy đủ trước đi.”
Vì thế mà Lữ Tú Anh nhớ tới Thẩm Vân, vươn cổ ra gọi Lâm Dược Phi: “Tiểu Phi, Tiểu Phi con hỏi Tiểu Vân xem có thiếu gì không.”
Còn một tháng nữa Thẩm Vân thi Đại học rồi, Lữ Tú Anh nói: “Tiểu Vân thiếu đồ gì mặc, đồ dùng gì con chuẩn bị cho Tiểu Vân đầy đủ vào.”
“Tiểu Vân có ăn được cơm của nhà ăn không? Nếu không ăn được, mẹ mang cơm cho một tháng, còn mỗi một tháng cuối nữa thôi.”
Lâm Dược Phi: “Mẹ không phải bận tâm đâu, cô ấy ăn ở nhà ăn cũng được mà. Mẹ cầm cơm cho cô ấy, cô ấy lại ngại ấy.”
Lữ Tú Anh đồng ý: “Được, mẹ nghe con. Nhưng nếu có gì cần mẹ làm, cứ nói ngay với mẹ.”
Bài kiểm tra khảo sát chất lượng của Lâm Tiếu phải thi trong ba ngày.
Kỳ thi đại học của Thẩm Vân là từ ngày 07 đến ngày 09 tháng 7, cũng là 3 ngày.
Lần kiểm tra khảo sát chất lượng này, Lâm Tiếu xắn tay áo lên đi, quyết định phải viết bài Ngữ Văn và tiếng Anh chậm một chút, cô không cần nhiều thời gian kiểm tra, viết chữ cho thật đẹp càng dễ được điểm cao. Đây là chiến lược lấy điểm của Lâm Tiếu cho lần kiểm tra khảo sát chất lượng lần này.
Chỗ ngồi ở phòng thi là dựa vào thứ tự xếp hạng của lần thi trước, ngồi sau Lâm Tiếu là Triệu Hiểu Long.
Trước khi buổi kiểm tra bắt đầu, Lâm Tiếu quay đầu xuống tuyên chiến với Triệu Hiểu Long: “Lần này tớ quyết không để cậu cướp mất vị trí số một nhiều môn thế nữa đâu.”
Triệu Hiểu Long tức đến mức đỏ bừng mặt, Lâm Tiếu ngang ngược quá.
Người đứng đầu các môn thi có phải của Lâm Tiếu đâu, vị trí đứng đầu các môn thi của cậu sao lại là cướp từ tay Lâm Tiếu chứ.
Hơn nữa ở lần kiểm tra cuối kỳ lần trước rõ ràng vị trí đứng đầu các môn của Lâm Tiếu còn nhiều hơn, tổng điểm còn cao hơn cậu rất nhiều, thế mà Lâm Tiếu vẫn còn chưa hài lòng.
Triệu Hiểu Long tức đến mức nhìn Lâm Tiếu chằm chằm: “Tớ sẽ thi tốt hơn lần trước.”
Lâm Tiếu cười khẽ cười: “Thật trùng hợp, tớ cũng nghĩ như thế.”
Tiết đầu kiểm tra ngữ văn, giám thị đều là giáo viên của lớp Lâm Tiếu, giáo viên của một số môn thay nhau coi thi, giáo viên Toán coi thi Ngữ Văn, giáo viên Ngữ Văn coi thi Toán, đổi chéo cho nhau.
Lâm Tiếu tỉ mẩn từng nét viết bài, kiểm tra lại một số câu quan trọng, tiếng chuông hết giờ vang lên, cô Dương thu hết bài của cả lớp vào.
“Dư Chiêu Chiêu, sao em vẫn chưa viết xong?” Giọng ngạc nhiên của cô Dương vang lên phía cuối lớp khiến các bạn lần lượt quay đầu lại nhìn.
Lâm Tiếu nhìn thấy Dư Chiêu Chiêu đang giữ chặt tờ giấy, nước mắt lăn dài trên má.
Cô Dương cau mày: “Chưa viết xong cũng phải nộp bài, bây giờ em nộp bài thì những câu làm rồi vẫn có thể được điểm. Nếu như em không nộp bài, vậy thì thật sự là bị không điểm đấy.”
Dư Chiêu Chiêu nghe thấy cô Dương nói vậy vừa khóc vừa bỏ tay ra.
Cô Dương vỗ vai Dư Chiêu Chiêu: “Một môn không thi tốt cũng không sao cả, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, còn các môn sau nữa mà.”
“Môn sau làm bài cho tốt là tổng điểm sẽ kéo lại được.”