Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 794 - Chương 794.

Chương 794. - Chương 794. -

Cô Dương thu bài của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu chạy ngay đến bên cạnh Dư Chiêu Chiêu: “Dư Chiêu Chiêu, cậu làm sao thế?”

Chu Tuệ Mẫn cũng đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai Dư Chiêu Chiêu, Dư Chiêu Chiêu úp mặt xuống bàn khóc, hai vai run lên.

Dư Chiêu Chiêu đứng dậy: “Tớ ra nhà vệ sinh rửa mặt.”

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đi cùng Dư Chiêu Chiêu đến nhà vệ sinh, họ đều nghĩ rằng Dư Chiêu Chiêu khóc là vì chưa làm xong bài, sau đó kinh ngạc khi biết được sự thật lại hoàn toàn ngược lại, vì trong giờ kiểm tra Dư Chiêu Chiêu khóc suốt nên mới không làm xong bài.

Dư Chiêu Chiêu vừa khóc vừa nói: “Anh ấy bị thương rồi.”

Lâm Tiếu nhất thời không kịp phản ứng: “Ai bị thương cơ?”

Chu Tuệ Mẫn đẩy Lâm Tiếu một cái: “Ca sĩ chính của ban nhạc mà Chiêu Chiêu thích.”

Lâm Tiếu chợt nhớ ra: “À.” Ngày nào ở trường Dư Chiêu Chiêu cũng mang theo máy nghe nhạc nghe bài hát của họ, còn nhiệt tình giới thiệu cho các bạn bên cạnh mình, Lâm Tiếu còn từng nghe cùng Dư Chiêu Chiêu mấy lần.

“Bị thương nặng không?” Lâm Tiếu còn chưa biết tin này.

Nước mắt của Dư Chiêu Chiêu vừa mới ngừng rơi lại chảy xuống: “Rất nặng, anh ấy ngã từ sân khấu cao ba mét xuống, bị thương nặng ở đầu.”

Lâm Tiếu hít một hơi thật sâu: “Vậy còn có thể...” Cô nhanh chóng che miệng lại, không dám nói gì kích động đến Dư Chiêu Chiêu, trong lòng có một dự cảm không lành, như thế liệu có còn sống được không?

Ngày thứ ba của đợt kiểm tra khảo sát chất lượng, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều cố gắng hết sức an ủi và cổ vũ Dư Chiêu Chiêu, nhưng Dư Chiêu Chiêu vẫn trong trạng thái rối tinh rồi mù.

Các bài thi sau Dư Chiêu Chiêu đều làm xong hết, nhưng thấy tâm trạng của Dư Chiêu Chiêu, Lâm Tiếu vô cùng nghi ngờ tỷ lệ chính xác của bài kiểm tra.

“Dư Chiêu Chiêu, con làm sao thế?” Sau khi thi xong ngày cuối cùng, cô Giang - mẹ của Dư Chiêu Chiêu xông vào cửa phòng lớp A1, cố gắng kiềm chế cơn tức giận lộ ra trên khuôn mặt: “Dư Chiêu Chiêu, con ra đây một lát.”

Lâm Tiếu thấy Dư Chiêu Chiêu toàn thân run rẩy đi ra ngoài, cô thấy lo thay cho Dư Chiêu Chiêu.

Lâm Tiếu khẽ hỏi Chu Tuệ Mẫn: “Có phải bây giờ mẹ Dư Chiêu Chiêu mới biết cậu ấy như thế không?”

Lâm Tiếu nghĩ không thể nào có chuyện đấy được, Dư Chiêu Chiêu khóc suốt trong phòng thi, về nhà chắc chắn càng không thể nín được. Dư Chiêu Chiêu khóc ba ngày nay rồi, sao mà bây giờ mẹ mới biết được.

Chu Tuệ Mẫn kẽ đáp: “Tớ nghĩ có thể là thế đấy.”

Chu Tuệ Mẫn đã sớm nhận ra, Dư Chiêu Chiêu cực kỳ sợ mẹ mình. Cô bé không nhịn được khóc ở phòng thi nhưng trước mặt mẹ có khi lại nhịn được.

Nhưng mà bây giờ, rõ ràng mẹ của Dư Chiêu Chiêu đã biết trong ba ngày kiểm tra khảo sát này Dư Chiêu Chiêu đã làm không ra một cái gì rồi.

Chu Tuệ Mẫn lo là: “Nếu Dư Chiêu Chiêu thật sự không vượt qua kỳ kiểm tra vậy thì phải làm sao? Cậu ấy phải rời khỏi lớp à?”

Lâm Tiếu hú hồn: “Không phải chứ.” Lâm Tiếu thấy nhà trường nên cho Dư Chiêu Chiêu một cơ hội thi lại. Thành tích của Dư Chiêu Chiêu không phải là không tốt, chỉ là ca sĩ chính của ban nhạc cậu ấy yêu thích đã bị thương nặng trong kỳ thi này, cô bé không thể kiểm soát được cảm xúc của mình thôi.

Chu Tuệ Mẫn thở dài: “Hy vọng là như vậy.”

Lâm Tiếu càng lo Dư Chiêu Chiêu liệu có bị mẹ mắng không: “Trông mẹ cậu ấy rất tức giận.”

Buổi tối về nhà, Lâm Tiếu kể chuyện của Dư Chiêu Chiêu cho mẹ nghe, Lữ Tú Anh nghe xong cũng thở dài ngao ngán: “Haiz, chuyện này tệ thật!”

Lâm Tiếu hỏi: “Mẹ, nếu con mà như thế, mẹ có mắng con không?”

Lữ Tú Anh nghĩ một lúc: “Chắc là không, con đã buồn đến mức phải gào khóc rồi.” Chắc chắn là Lữ Tú Anh không nỡ mắng Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu: “Vậy nếu như con thật sự phải rời khỏi lớp A1 như vậy thì sao?”

Lữ Tú Anh: “Thì đi thôi. Chẳng lẽ con sang lớp chọn thì sẽ học kém đi sao, chắc chắn lớp chọn cũng có bạn học tốt, chắc chắn cũng có bạn thi đỗ được Đại học, sang lớp chọn tiếp tục cố gắng học thôi.”

“Cũng giống như việc hôm thi Đại học thì lại bị ốm, đen đủi thế đấy, thế thì làm thế nào được, chỉ có thể nghĩ cách giải quyết thôi.”

Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Nhưng nếu con gặp phải chuyện như thế, mẹ hi vọng con kiên cường lên, cố gắng hết sức hoàn thành bài kiểm tra trước đã. Sau khi về nhà chúng ta khóc sau, khóc cho đã, mẹ khóc cùng con.”

Buổi tối, Lâm Tiếu nghe được tin xấu trên đài radio.

Ca sĩ chính câu lạc bộ mà Dư Chiêu Chiêu thích nhất do bị thương quá nặng nên đã qua đời.

“Mẹ, con có nên gọi điện cho Dư Chiêu Chiêu không?" Lâm Tiếu dừng lại trước máy điện thoại, đến Tiểu Hoàng còn cảm thấy tâm trạng của Lâm Tiếu không tốt, chạy đến bên cạnh cô.

”Thôi, bây giờ chắc là bạn ấy không muốn bị ai làm phiền đâu.” Lâm Tiếu từ bỏ suy nghĩ gọi điện cho Dư Chiêu Chiêu.

Sau đó Lâm Tiếu không gọi cho Dư Chiêu Chiêu, nhưng một lúc sau lại nhận được điện thoại Dư Chiêu Chiêu gọi đến.

Giọng của Dư Chiêu Chiêu phát ra từ điện thoại đã khàn đặc: “Lâm Tiếu, nhà cậu ở toà nhà nào trong khu tập thể Xưởng dệt bông?”

"Tớ đang ở gần nhà cậu, tớ tớ có thể đến nhà cậu một lát được không?”

Bình Luận (0)
Comment