“Dư Chiêu Chiêu đang đứng trước cổng khu tập thể kìa.” Lữ Tú Anh bị dọa một phen, bà lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu nhá nhem tối.
Vào mùa hè trời thường tối trễ, bây giờ đã bảy giờ, Dư Chiêu Chiêu không nói tiếng nào đột nhiên chạy sang.
“Đi thôi, đi ra cửa khu tập thể với mẹ để đón con bé.” Lữ Tú Anh nói.
Khu tập thể xưởng dệt bông rất lớn, cho dù Lâm Tiếu có nói ra số tòa nhà thì một mình Dư Chiêu Chiêu cũng rất khó tìm ra, nên Lâm Tiếu đã bảo Dư Chiêu Chiêu đứng trước cửa đợi để mình ra đón.
Để nhanh hơn, Lữ Tú Anh đã lái xe máy đưa Lâm Tiếu ra. Lâm Tiếu thấy Dư Chiêu Chiêu đứng trước cửa khu tập thể thì bị dọa một phen, mắt Dư Chiêu Chiêu sưng như quả đào vậy, chỉ có thể mở được một mắt.
“Dư Chiêu Chiêu, sao cậu lại khóc thành thế này thế?” Lâm Tiếu đưa tay lắc lắc trước mặt Dư Chiêu Chiêu: “Cậu có nhìn rõ không? Đây là gì?”
Dư Chiêu Chiêu sững sờ: “Đây là tay của Bạch Nương Tử lúc thi triển pháp thuật.”
Lâm Tiếu nhìn chằm chằm vào ngón tay mình: “Đây là số hai.”
Nhưng đây cũng là cách Bạch Nương Tử thi triển pháp thuật, xem ra mắt Dư Chiêu Chiêu vẫn còn nhìn được.
“Nào, lên xe máy về nhà trước đã.” Lữ Tú Anh bảo Dư Chiêu Chiêu ngồi phía sau xe máy, Lâm Tiếu đứng ở bàn đạp phía trước xe, bà dùng hai tay kẹp Lâm Tiếu ở giữa.
“Chiêu Chiêu, ngồi vững chưa, rồi thì cô chạy đấy nhé, con vịn vào eo cô này.”
“Con ngồi vững rồi.” Dư Chiêu Chiêu hơi ngại khi phải đặt tay lên eo Lữ Tú Anh.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu đứng trên bàn đạp, cô nghiêng đầu dựa vào vai mẹ, gió đêm mùa hè thổi vào mặt, không biết hương thơm dầu gội đầu bay ra từ cửa sổ nhà ai.
“Mẹ ơi, sau này lúc mẹ đưa con đi học tan học con cũng đứng phía trước như vậy nhé.” Lâm Tiếu nói.
Lữ Tú Anh đáp: “Trên đường lớn làm sao chạy như vậy được. Chưa đi được bao xa thì đã bị cảnh sát giao thông chặn lại rồi.”
Xe máy dừng trước cửa nhà, Lữ Tú Anh cho Lâm Tiếu xuống xe trước: “Chiêu Chiêu con xuống sau cùng nhé.”
Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh vào nhà, Tiểu Hoàng nghe thấy tiếng bước chân của người lạ thì chạy ra cửa quan sát. Nó nhìn thấy hai tay Dư Chiêu Chiêu trống không, vừa định kêu lên thì Dư Chiêu Chiêu quay người lại, Tiểu Hoàng nhìn thấy chiếc cặp sách trên lưng Dư Chiêu Chiêu.
“Gâu.” Tiểu Hoàng chần chừ, nó không dám chắc trong cặp sách của Dư Chiêu Chiêu có phải chứa thứ gì đó cho nhà này không.
Lữ Tú Anh thấy lần này Tiểu Hoàng không sủa lung tung, bà cứ tưởng Tiểu Hoàng nhìn hiểu lòng người, biết tâm trạng Dư Chiêu Chiêu không tốt nên tỏ ra quan tâm.
“Ngoan thật.” Lữ Tú Anh khen Tiểu Hoàng.
“Tiếu Tiếu, con đưa Chiêu Chiêu vào phòng đi.” Lữ Tú Anh muốn cho hai cô bé có không gian riêng.
“Đúng rồi Chiêu Chiêu, con ăn tối chưa?” Đột nhiên Lữ Tú Anh nhớ ra vấn đề này, đã bảy giờ tối, theo lý mà nói con nít đã ăn cơm rồi mới phải, nhưng trông tình trạng của Dư Chiêu Chiêu như thế thì không nói trước được gì.
Dư Chiêu Chiêu chần chừ một lúc: “Dạ con ăn rồi ạ.”
Lữ Tú Anh vừa nhìn đã biết Dư Chiêu Chiêu chưa ăn gì, nhưng bà không vạch trần: “Ăn cơm rồi thì ăn ít điểm tâm nhé, Tiếu Tiếu con có muốn uống ColaCao không?”
Lâm Tiếu không hề do dự đáp: “Uống ạ.”
Lữ Tú Anh: “Hai đứa vào phòng chơi trước đi, mẹ pha xong ColaCao sẽ gọi hai con.”
Lâm Tiếu kéo lấy Dư Chiêu Chiêu vào phòng, vừa vào là khóa cửa phòng lại ngay.
Dư Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm vào ổ khóa trên cửa thẫn thờ, cô bé nhìn một vòng căn phòng: “Tiếu Tiếu, đây là phòng của cậu sao?”
Lâm Tiếu: “Đây là phòng của tớ và mẹ tớ, hai mẹ con tớ ngủ chung một giường.”
Lâm Tiếu hơi ngại ngùng, sợ là Dư Chiêu Chiêu sẽ chê cười mình lớn thế này rồi mà còn ngủ chung với mẹ, cô biết Dư Chiêu Chiêu đã có phòng riêng của mình.
Dư Chiêu Chiêu sững sờ nói: “Phòng của cậu và mẹ cậu nhưng cậu có thể khóa lại như vậy sao? Mẹ cậu không mắng cậu à?”