Lâm Tiếu không hiểu: “Tại sao lại phải mắng tớ, bình thường tớ không khóa đâu, do hôm nay cậu đến đấy.” Lâm Tiếu cho rằng Dư Chiêu Chiêu có chuyện riêng muốn nói với mình nên mới khóa cửa phòng lại.
Ánh mắt Dư Chiêu Chiêu nhìn Lâm Tiếu đầy ngưỡng mộ, mặc dù cô bé có phòng riêng của mình nhưng phòng của cô bé không có khóa.
Mẹ Dư Chiêu Chiêu cố ý tháo khóa phòng cô bé ra để có thể vào được phòng Dư Chiêu Chiêu bất cứ lúc nào.
Lúc Dư Chiêu Chiêu học bài sẽ đưa lưng ra cửa, mẹ cô bé thường xuyên yên lặng đẩy cửa phòng vào, dọa cô bé một phen hú vía.
“Dư Chiêu Chiêu, sao cậu lại đột nhiên đến tìm tớ thế?” Lâm Tiếu hỏi thẳng.
Dư Chiêu Chiêu: “Tớ cãi nhau với mẹ tớ.”
Đây là lần đầu tiên Dư Chiêu Chiêu cãi nhau với mẹ, trước đây lúc mẹ lớn tiếng với cô bé thì cô bé không dám cãi lại. Nhưng hôm nay cô bé quá đau lòng, quá tức giận, mẹ cô bé lại không cách nào hiểu cho nỗi khổ của mình.
Ca sĩ mà cô bé rất thích đã qua đời, nhưng thứ mẹ cô bé quan tâm lại là lần này năng lực cô bé có phát huy tốt hay không.
Dư Chiêu Chiêu cảm thấy mình và mẹ hoàn toàn không thể nói chuyện được với nhau, họ như hai người của hai thế giới vậy.
Dư Chiêu Chiêu hỏi: “Chẳng lẽ mẹ không có người mình thích sao? Nếu như người mẹ thích mất thì mẹ cũng không bị ảnh hưởng chút nào sao?”
Mẹ Dư Chiêu Chiêu hùng hồn đáp: "Người mẹ thích chính là con, cha con, bà ngoại ông ngoại con, mẹ sẽ không bao giờ vì một người xa lạ chưa từng gặp mặt mà khóc đến mức chết đi sống lại cả, thậm chí còn ảnh hưởng đến cuộc thi quan trọng như thế.”
Thậm chí mẹ Dư Chiêu Chiêu còn truy cứu chuyện Dư Chiêu Chiêu nghe nhạc: “Cho con mang thứ này đến trường là để con nghe bài môn Tiếng Anh nhưng con lại dùng nó để nghe nhạc à.”
“Con mua số băng này từ khi nào thế? Trong trường con nghe bao lâu? Lúc lên lớp có nghe không?”
Dư Chiêu Chiêu đáp: “Không có không có không có.”
Thứ bây giờ Dư Chiêu Chiêu cần nhất chính là sự an ủi từ mẹ, nhưng cô bé nhìn gương mặt tức giận của mẹ thì cô bé đã biết mình không thể nào có được sự ủng hộ từ mẹ.
Mẹ vẫn không ngừng dạy bảo cô bé: “Con học đu idol rồi đúng không?”
“Nghệ sĩ là những kẻ điên, người xem họ diễn là những tên ngốc.”
“Một người con vốn không quen không biết, vì người đó mà con khóc thành ra như vậy, ngay cả kỳ thì cũng không thèm quan tâm nữa sao?’
“Dư Chiêu Chiêu, con có biết kỳ thi lần này quan trọng như thế nào không? Nếu như thi không tốt thì con sẽ bị đuổi khỏi lớp học năm năm đấy.”
“Con có đánh đổi được những thứ này không? Con được nhưng mẹ thì không.”
Dư Chiêu Chiêu không muốn trả lời vấn đề của mẹ.
Cô bé không muốn nói thêm câu nào với mẹ nữa, cô bé cũng không muốn nghe thấy giọng của mẹ.
Dư Chiêu Chiêu không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô bé đeo ba lô lên vai, chạy một mạch ra khỏi nhà. Cô bé điên cuồng chạy ra khỏi khu nhà mình, trùng hợp trạm xe bus trước cửa đang có một chiếc xe bus đang chạy đến.
Dư Chiêu Chiêu chạy lên xe, ngồi được vài trạm, sau đó nhớ nhà Lâm Tiếu ở hướng này nên đã xuống xe ở trạm gần nhà Lâm Tiếu.
Cô bé dùng điện thoại công cộng gần đó gọi điện thoại cho Lâm Tiếu.
Bây giờ cô bé đi đâu cũng được, dù gì cô bé cũng không muốn về nhà.
“Lâm Tiếu, tối nay tớ có thể ở lại nhà cậu, ngủ chung với cậu không?”
Lâm Tiếu ngạc nhiên: “Hả? Như vậy mẹ cậu không lo lắng sao?’
Dư Chiêu Chiêu im lặng.
“ColaCao xong rồi đây.” Lữ Tú Anh đứng dưới bếp nói vọng lên.
Lâm Tiếu mở cửa, kéo theo Dư Chiêu Chiêu ra ngoài: “Uống chút sữa trước đi.”
Lữ Tú Anh đặt hai chén ColaCao lên bàn ăn, còn có một đĩa bánh đậu xanh, một đĩa màn thầu cắt lát vừa chiên xong, trên màn thầu được bọc một lớp trứng gà màu vàng, tỏa ra mùi thơm và hơi nóng.
“Chỉ uống sữa không thì sẽ khó chịu, nào uống sữa rồi ăn kèm với ít đồ ăn đi.” Lữ Tú Anh đưa một đôi đũa cho Dư Chiêu Chiêu.
Khóe mắt Dư Chiêu Chiêu đỏ ửng lên, vội vàng cúi đầu, cô bé biết chắc chắn mẹ Lâm Tiếu đã nhìn ra mình chưa ăn cơm.
Mẹ Lâm Tiếu thật dịu dàng.
Nếu như cô bé có thể một người mẹ như mẹ của Lâm Tiếu thì tốt biết mấy.