Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 797 - Chương 797.

Chương 797. - Chương 797. -

Lâm Tiếu ăn tối xong, nhưng nhìn thấy bánh đậu xanh hương vị ngọt ngào, bánh bao cắt lát nhúng lớp trứng gà rồi rán lên thành màu vàng rộm, lại không kiềm được đũa, cuối cùng ăn nhiều xấp xỉ Dư Chiêu Chiêu.

Cô và Dư Chiêu Chiêu cùng nhau ăn, mỗi người ăn hết một bát lớn.

Lữ Tú Anh không ngờ Lâm Tiếu ăn tối rồi mà vẫn có thể ăn nhiều như vậy, trợn mắt nhìn Lâm Tiếu một cái, lo lắng hỏi Dư Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu, con đủ ăn không? Cô thấy đồ ăn chui hết vào bụng Lâm Tiếu thì có."

"Để cô đi tìm thêm chút đồ ăn cho con, trong nhà còn nhiều đồ ăn lắm, nhiều lắm." Lữ Tú Anh nói.

Dư Chiêu Chiêu vội vàng nói: "Cô ơi, không cần đâu. Con ăn no lắm rồi, ăn không hết đâu ạ."

Lữ Tú Anh ngẫm lại, đúng là Dư Chiêu Chiêu ăn lượng cơm trung bình của một bữa, là Lâm Tiếu tự vào góp vui, ăn tối xong lại tự thêm một bữa cơm cho mình.

"Được rồi, vậy để cô cắt một ít trái cây mang lại đây cho các con, trái cây không no bụng."

Lữ Tú Anh cắt một đĩa dưa hấu, còn tỉ mỉ gọt vỏ dưa hấu, cắm nĩa nhựa trong suốt còn thừa lúc ăn bánh ngọt lên rồi bưng sang cho Lâm Tiếu và Dư Chiêu Chiêu.

Tiểu Hoàng vây quanh chân Lữ Tú Anh, giống như biết có vỏ dưa hấu vậy, vội vàng chờ Lữ Tú Anh đút vỏ dưa hấu cho ăn.

"Chiêu Chiêu, cô gọi điện thoại cho nhà con nhé? Con chạy ra thế này, chắc chắn cha mẹ con lo lắng lắm." Lữ Tú Anh thấy cảm xúc Dư Chiêu Chiêu đã bình tĩnh lại một chút, thử hỏi.

Vẻ mặt thả lỏng một chút của Dư Chiêu Chiêu lập tức căng thẳng lại.

Lữ Tú Anh thấy mà đau lòng, nói với Dư Chiêu Chiêu: "Đừng sợ, cô sẽ nói chuyện với mẹ con."

Dư Chiêu Chiêu vẫn rất hiểu chuyện, biết không thể tiếp tục kéo dài thế này nữa, đi tới cạnh điện thoại: "Cô ơi, để con tự gọi đi ạ."

Dư Chiêu Chiêu hít sâu một hơi, nhanh chóng nhấn số điện thoại nhà mình, điện thoại chỉ mới vang một tiếng đã kết nối: "Alo?"

"Mẹ ơi, là con ạ, con ở nhà Lâm Tiếu --"

"Con ở nhà Lâm Tiếu?" Mẹ Dư Chiêu Chiêu lập tức nói: "Mẹ đi đón con ngay đây!"

Dư Chiêu Chiêu siết chặt ống nghe, đến mức khớp xương biến thành màu xanh trắng: "Con không muốn về nhà."

"Tút... Tút... Tút..." Đáp lại Dư Chiêu Chiêu là một chuỗi tiếng điện thoại, mẹ đã cúp điện thoại rồi.

Dư Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống. Cô bé đã quen rồi, mẹ vẫn luôn nói chuyện với cô bé mà chưa từng nghe xem cô bé nói gì.

Lâm Tiếu không biết an ủi Dư Chiêu Chiêu thế nào: "Cậu có muốn xem TV không? Hay là chơi máy chơi game Tiểu Bá Vương?"

Dư Chiêu Chiêu lắc đầu, cô bé hoàn toàn không có tâm trạng để làm những chuyện đó, trong đầu toàn là hình ảnh mẹ đang nhanh chóng chạy tới, cô bé liên tục nhìn về phía cửa nhà Lâm Tiếu, cứ có cảm giác giây tiếp theo tiếng gõ cửa sẽ vang lên.

Lâm Tiếu nhìn ra sự lo lắng của Dư Chiêu Chiêu, nói: "Cậu không muốn về nhà cùng mẹ mình à?"

"Vậy cậu ở lại nhà tớ đi, nhà tớ còn một cái giường sắt."

Lâm Tiếu nhớ lại hồi mình còn nhỏ, cô cũng từng có suy nghĩ bỏ nhà đi bụi. Vào thời điểm mẹ và anh trai cãi nhau to nhất, Lâm Tiếu rất muốn rời khỏi căn nhà này, cô có thể đi hoài đi mãi, có thể ngủ ở gầm cầu... Nhưng cuối cùng cô vẫn không dám.

Bây giờ cô chỉ có thể cho Dư Chiêu Chiêu một cái giường sắt.

Chẳng bao lâu sau mẹ Dư Chiêu Chiêu đã chạy đến.

Dư Chiêu Chiêu nghe thấy tiếng gõ cửa, cả người co rúm lại. Lâm Tiếu che chở Dư Chiêu Chiêu phía sau lưng, còn mình thì chạy tới cửa chống trộm: "Cô..."

Trong mắt Lâm Tiếu hiện lên chút kinh ngạc.

Mẹ Dư Chiêu Chiêu cũng không tức giận ngút trời như Lâm Tiếu tưởng tượng, trông bà ấy vừa bình tĩnh vừa dịu dàng, còn xách hai túi trái cây tới đây: "Thật ngại quá, làm phiền nhà con rồi."

"Chiêu Chiêu, về nhà với mẹ." Mẹ Dư Chiêu Chiêu vẫy tay với Dư Chiêu Chiêu.

Dư Chiêu Chiêu bước ra từ sau lưng Lâm Tiếu, đi tới cạnh mẹ.

Lâm Tiếu nhìn Dư Chiêu Chiêu: "Hay là cậu ở lại nhà tớ hai ngày đi? Ngày kia chúng ta cùng tựu trường."

Mẹ Dư Chiêu Chiêu cười từ chối: "Sao lại không biết ngượng như thế được, ở lại sẽ làm phiền nhà con lắm."

Mẹ Dư Chiêu Chiêu kéo cổ tay Dư Chiêu Chiêu sang: "Chiêu Chiêu, chào tạm biệt Lâm Tiếu và cô đi."

Cuối cùng Dư Chiêu Chiêu vẫn rời đi cùng mẹ.

Đóng cửa chống trộm lại, Lâm Tiếu đặt mông ngồi xuống sô pha, thở dài một hơi: "Hầy... Mẹ ơi, mẹ nói xem mẹ Dư Chiêu Chiêu có đánh cậu ấy không?"

Lữ Tú Anh: "Chắc là không đâu? Không phải con nói mẹ Dư Chiêu Chiêu là giáo viên, chỉ phạt đứng và viết kiểm điểm thôi à?"

Lâm Tiếu: "Mẹ à, nếu con bỏ nhà đi bụi thì mẹ có đánh con không?"

Lữ Tú Anh nhướng mày: "Mẹ đánh cho mông con nở hoa luôn thì có! Đánh cho con nhớ kỹ vào!"

"Không được bỏ nhà đi bụi, bỏ nhà đi nguy hiểm lắm biết không. Không lẽ con quên mẹ kể con nghe cái gì rồi à? Gặp phải bọn bắt cóc là cả đời con cũng không về nhà được đâu!"

Lâm Tiếu: "Con nhớ mà, con chỉ hỏi chơi một tí thôi."

Bình Luận (0)
Comment