Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 798 - Chương 798.

Chương 798. - Chương 798. -

Lữ Tú Anh lại dặn dò mãi không ngừng: "Con chỉ là một đứa bé, nhất định không được bỏ nhà đi bụi có biết không? Cũng không thể tới nhà bạn học giống như Dư Chiêu Chiêu!"

"Bạn học của con là người tốt, nhưng con có biết người trong nhà bạn học con thế nào không? Biết người biết mặt không biết lòng, nếu cha, anh trai, ông nội bạn học con... Là người xấu thì biết sao bây giờ?"

Lâm Tiếu: "Con biết rồi!"

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: "Vậy nếu mẹ cũng làm gì đó khiến con giận thì con tính làm sao?"

"Nếu anh con làm gì đó khiến con tức giận thì con tính làm sao?"

Lâm Dược Phi tan làm về nhà, vừa vào cửa đã nghe thấy mẹ nói những lời này: "Con làm gì cơ?"

Lữ Tú Anh quay đầu nhìn anh một cái: "Đừng xen miệng vào, mẹ đang dạy Tiếu Tiếu đấy."

"Con nghĩ thử xem, nếu anh con làm gì đó khiến con giận tới mức muốn bỏ nhà đi bụi, vậy con có được bỏ nhà đi giống như Dư Chiêu Chiêu hay không?"

Lâm Dược Phi kinh ngạc nói: "Dư Chiêu Chiêu làm sao thế? Bỏ nhà đi bụi à?"

Sau khi nghe Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh mỗi người một câu giải thích, Lâm Dược Phi mới biết được vừa rồi Dư Chiêu Chiêu đã chạy tới nhà mình một chuyến.

Lâm Dược Phi cau mày: "Không được chơi trò bỏ nhà đi bụi, trời tối thế này, mấy đứa trẻ con các em chạy ra ngoài nguy hiểm lắm biết không?"

Lữ Tú Anh gật đầu: "Đúng vậy, nhất định không được bỏ nhà đi."

Lữ Tú Anh gợi ý cho Lâm Tiếu: "Nếu anh con chọc giận con, giận tới nỗi không muốn ở chung dưới một mái nhà với thằng bé nữa, vậy thì con đuổi anh con ra khỏi nhà đi!"

Lâm Dược Phi sửng sốt: "... Ơ?"

Lữ Tú Anh tiếp tục nói: "Anh con là người lớn, lại là đàn ông con trai, nửa đêm đuổi thằng bé ra khỏi nhà cũng không có việc gì, còn một đứa bé như con thì quá nguy hiểm."

"Tiếu Tiếu con nhớ kỹ nhé! Ai chọc giận con thì con đuổi người đó ra khỏi nhà, dù sao con nhất định không thể chạy ra ngoài, có biết chưa?"

Lâm Tiếu nhìn lén anh trai một cái: "... Biết rồi ạ?"

Lâm Dược Phi hít sâu một hơi: "Mẹ nói có lý lắm, em đuổi anh ra ngoài cũng được, chứ đừng tự mình chạy ra ngoài!"

Lâm Tiếu cười ha ha: "Biết rồi ạ!"

-

Ngày hôm sau, Lâm Tiếu gọi điện thoại tới nhà Dư Chiêu Chiêu nhưng không ai nghe máy.

Lại qua một ngày, Lâm Tiếu quay về trường lấy thành tích thì gặp được Dư Chiêu Chiêu trong lớp học, lập tức chạy tới: "Dư Chiêu Chiêu --"

Giọng Lâm Tiếu nhỏ dần theo ánh mắt khẩn cầu của Dư Chiêu Chiêu, Dư Chiêu Chiêu kéo Lâm Tiếu đi ra phòng học, nói với Lâm Tiếu ở một chỗ không có ai trong hành lang: "Lâm Tiếu, cậu giữ bí mật chuyện hôm đó được không?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Tớ giữ bí mật giúp cậu."

Dư Chiêu Chiêu: "Cậu cũng đừng nói với Chu Tuệ Mẫn."

Lâm Tiếu: "Ừ, tớ không nói với ai hết."

Sau khi Lâm Tiếu cam đoan với Dư Chiêu Chiêu rằng mình sẽ giữ kín bí mật này, thì quan tâm hỏi: "Sau khi về nhà mẹ cậu có đánh cậu không? Có mắng cậu không?"

Dư Chiêu Chiêu lắc đầu: "Không có."

Cô bé thà rằng mẹ đánh mình mắng mình còn hơn, nhưng mẹ cô bé sẽ không làm chuyện "vô lý" như thế, mẹ chỉ biết làm chuyện "có lý" như bảo cô bé viết kiểm điểm, phạt đứng để tự ngẫm lại... Lần này, mẹ Dư Chiêu Chiêu bảo cô bé đứng quay mặt vào tường trong phòng để tự kiểm điểm trong bốn tiếng.

Dư Chiêu Chiêu cảm thấy cách làm "có lý" này của mẹ thật sự rất buồn cười.

Nhưng cô bé không muốn nói với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nghe Dư Chiêu Chiêu nói không bị đánh bị mắng thì thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

"Dư Chiêu Chiêu, lần sau cậu đừng bỏ nhà đi bụi nữa, lỡ như gặp phải kẻ xấu thì nguy hiểm lắm." Hai ngày nay Lâm Tiếu ở nhà bị mẹ và anh trai thay phiên giáo dục về sự an toàn, ý thức an toàn đã khắc sâu vào đầu.

"Nếu cậu thật sự muốn thì cũng đừng bỏ nhà đi..." Lâm Tiếu suy nghĩ, e là cách mẹ dạy cho cô không thể dùng được, cô không thể bảo Dư Chiêu Chiêu đuổi mẹ ra khỏi nhà được.

"Vậy thì cậu hãy gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ đến đón cậu!" Lâm Tiếu nhanh trí, nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Dư Chiêu Chiêu sửng sốt, lộ ra một nụ cười khẽ: "Cậu tới đón tớ, chẳng phải cậu cũng đi một mình sao..."

Lâm Tiếu: "Tớ sẽ nhờ mẹ hoặc anh trai đưa tớ đi, chúng tớ cùng tới đón cậu!"

Dư Chiêu Chiêu rũ mắt, im lặng một lát rồi nói khẽ: "Lâm Tiếu, tớ thật sự rất hâm mộ cậu."

Cô bé rất hâm mộ Lâm Tiếu.

Thậm chí không thể khống chế, thấy hơi ghen tị với Lâm Tiếu.

Bình Luận (0)
Comment