Đến trước cửa tòa nhà giảng đường, Dư Chiêu Chiêu tạm biệt Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn, vào phòng làm việc của mẹ để đợi mẹ về chung.
Lâm Tiếu nhìn theo bóng lưng xa dần của Dư Chiêu Chiêu, quay sang nói với Chu Tuệ Mẫn: “Hình như Dư Chiêu Chiêu có tâm sự.”
Dư Chiêu Chiêu có thể ở lại lớp học năm năm rõ ràng là một tin tốt, nhưng trông cô bé lại không vui chút nào.
Dường như Chu Tuệ Mẫn đoán được cách cô Dương thay đổi cách xếp hạng có liên quan đến mẹ của Dư Chiêu Chiêu, nhưng lại không nói ra suy nghĩ của mình.
“Haiz, ca sĩ cậu ấy thích vừa qua đời, mẹ cậu ấy lại đối xử với cậu ấy nghiêm khắc như vậy.”
Chu Tuệ Mẫn cảm thấy mẹ Dư Chiêu Chiêu quá khiêm khắc với bạn mình.
“Thật ra Dư Chiêu Chiêu rất cố gắng.” Chu Tuệ Mẫn cảm thấy nếu như mẹ Dư Chiêu Chiêu có thể buông tay ra thì Dư Chiêu Chiêu cũng có thể tự học rất tốt.
Cha mẹ Chu Tuệ Mẫn không bao giờ quản việc học của cô bé, nhưng Chu Tuệ Mẫn chưa bao giờ lười biếng.
“Dư Chiêu Chiêu quá đáng thương.” Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng thở dài.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ôm nhau trước cửa trường học: “Nghỉ hè xong gặp nhé.” “Nghỉ hè xong gặp.”
Lữ Tú Anh ngồi trên xe máy, nhìn Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ôm nhau, lưu luyến không nỡ rời xa thì cười: “Tuệ Mẫn à, nghỉ hè con đến nhà cô chơi nhé.”
Lâm Tiếu gật đầu nói: “Chúng ta có thể cùng đến nhà sách Tân Hoa.”
Lâm Tiếu ngồi lên xe của mẹ, Lữ Tú Anh hỏi: “Kết quả kiểm tra sơ bộ thế nào?”
Lâm Tiếu tự tin nói với mẹ: “Con đứng hạng nhất sáu môn.”
Còn về tổng điểm cao nhất thì Lâm Tiếu không muốn nhắc đến, cô âm thầm mặc định người đó là mình.
Lữ Tú Anh vui vẻ cười, cho dù Lâm Tiếu có thi bao nhiêu lần được hạng nhất đi nữa thì lần nào bà nghe thấy nó cũng vẫn cảm thấy vui vẻ.
“Giỏi thật đấy! Con muốn ăn món gì nào?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu suy nghĩ một lát: “Con muốn ăn bánh bông lan mật ong.”
Lữ Tú Anh đáp: “Vậy thì đến chợ gần nhà Chu Tuệ Mẫn mua đi. Lần trước con nói bánh bông lan mật ong ở đó ăn rất ngon.”
“Mua thêm cho con một con vịt chiên.” Lữ Tú Anh bàn bạc với Lâm Tiếu.
Đương nhiên Lâm Tiếu sẽ không từ chối món vịt chiên này rồi, cô lập tức đồng ý ngay.
Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đến khu chợ gần nhà Chu Tuệ Mẫn, nhà Chu Tuệ Mẫn nằm ngay bên cạnh chợ, cô bé ngồi xe bus về nhà, vừa xuống xe thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Chu Tuệ Mẫn, Chu Tuệ Mẫn.”
Chu Tuệ Mẫn vừa quay đầu, nhìn thấy Lâm Tiếu đang kích động vẫy tay với mình.
Chu Tuệ Mẫn sững sờ, xoa đôi mắt mình, cứ nghĩ mình bị hoa mắt: “Lâm Tiếu, sao cậu lại ở đây?”
Lâm Tiếu đáp: “Tớ đến mua bánh bông lan mật ong và vịt chiên.”
Lâm Tiếu ngồi trên xe của mẹ, đuổi theo chuyến xe bus Chu Tuệ Mẫn để đến đây. Mỗi lần xe bus đến trạm dừng thì xe máy của mẹ sẽ vượt mặt xe bus, một lúc sau xe bus lại vượt mặt xe máy, đến trạm dừng kế tiếp lại tiếp tục lặp lại như thế.
Cuối cùng cả hai đến trước cổng chợ cùng một lúc.
“Chu Tuệ Mẫn, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Mười lăm phút trước, cô vừa nói tạm biệt với Chu Tuệ Mẫn trước cổng trường xong, không ngờ mười lăm phút sau hai người đã gặp lại, Lâm Tiếu không nhịn được cười lớn.
Chu Tuệ Mẫn cũng cười theo, hai cô bé nhìn nhau ngửa mặt lên trời bật cười.
Lữ Tú Anh cảm thấy chuyện này không có gì buồn cười cả, nhưng tiếng cười của Lâm Tiếu lại có sức lây lan khiến bà cũng cười theo.
Những người đang xách thức ăn đi ngang cổng chợ đều tò mò nhìn sang họ.
Lữ Tú Anh dừng lại trước, vỗ lên đầu Lâm Tiếu: “Khờ thật.”
“Đi thôi.” Sau khi ba ngươi họ đi vào chợ thì tách nhau ra, Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đi mua bánh bông lan mật ong, còn Chu Tuệ Mẫn thì đến quầy hàng của nhà mình để tìm cha mẹ.
Tiệm bánh bông lan mật ong buôn bán rất đắt, đợi khi một mẻ bánh bông lan vừa ra lò thì mọi người đã xếp thành một hàng dài. Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đứng phía sau xếp hàng, không bao lâu sau mẹ Chu Tuệ Mẫn cầm theo một túi rau quả đến, nhét vào tay Lữ Tú Anh.
Lúc Lữ Tú Anh vào chợ đã nghĩ đến việc này nên bà từ chối hết một lúc lâu, không từ chối được nữa nên đã nhận lấy.
Lúc đã đến lượt mình, Lức Tú Anh mua hai cái bánh bông lan mật ong và hai túi bánh táo đỏ: “Anh con thích ăn bánh táo đỏ.”
Để lại cho nhà mình một túi, hai túi còn lại đặt lên quầy hàng của nhà Chu Tuệ Mẫn. Sau khi Lữ Tú Anh bỏ xuống thì kéo theo Lâm Tiếu đi ra ngoài chợ.
“Ấy, hầy cái chị này.” Cha và mẹ Chu Tuệ Mẫn đều đứng phía sau hét lên, nhưng một người thì đang cân rau cho khách, còn một người thì đang thối tiền cho khách, không ai có thể bỏ khách khứa để chạy theo, chỉ có thể đứng trong sạp hàng lo lắng suông.