Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 801 - Chương 801.

Chương 801. - Chương 801. -

“Ha ha ha ha ha.” Lâm Tiếu ngồi phía sau xe của mẹ vẫn còn cười, cả đoạn đường tiếng cười hòa vào gió bay đi. Cô thường xuyên thấy mẹ vì quà cáp, vì tiền mừng tuổi mà “đánh nhau” với người khác, nhưng cảnh tượng ngày hôm nay buồn cười nhất.

Cha và mẹ Chu Tuệ Mẫn chỉ có thể giương mắt nhìn.

Lâm Tiếu vừa vào nhà, Tiểu Hoàng đã ngửi được mùi chạy ra cửa đón: “Ẳng ẳng gâu gâu.” Tiểu Hoàng dùng mũi đẩy hai cái túi.

Lâm Tiếu nhấc hai cái túi cao lên, không thèm nể nang gì, thẳng thừng từ chối Tiểu Hoàng: “Em không được ăn.”

“Ẳng ẳng.” Tiểu Hoàng uất ức kêu lên vài tiếng, sau khi biết được Lâm Tiếu không cho nó ăn thật thì quay đầu nằm trong ổ của mình, không ngó ngàng đến Lâm Tiếu.

Bánh bông lan mật ong vẫn đang tỏa hơi nóng, Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu ăn nhân lúc còn nóng, Lâm Tiếu bốc lên một cái bỏ vào trong miệng, đáy chiếc bánh bông lan giòn rụm, bên trên lại mềm và mịn, còn mang theo hương thơm của mật ong và sữa nữa.

Lâm Tiếu ăn xong một cái đến một cái khác, cho đến khi bị mẹ lấy túi bánh đi: “Đừng ăn nữa, đến giờ cơm rồi.”

“Haiz, nên mua thêm cho Tiểu Vân một phần nữa.” Lữ Tú Anh vừa dứt lời rồi thay đổi ý định ngay: “Bỏ đi, bây giờ Tiểu Vân rất ít khi ăn đồ ăn ngoài.”

Còn chưa đến một tuần nữa là Thẩm Vân phải thi đại học rồi.

Bây giờ vấn đề ăn uống phải vô cùng cẩn trọng, tuyệt đối không thể để bị đau bụng rồi ảnh hưởng đến kỳ thi.

“Mẹ ơi, năm nay chúng ta có cần mang cơm đến cho chị Tiểu Vân không?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh: “Mẹ nấu xong cơm rồi bảo anh con mang đi.”

Năm nay Thẩm Vân được phân đến điểm thi xa hơn, xung quanh trường học thì vắng vẻ, gần đó còn không có nhà trọ nào.

Chỉ có thể để Lâm Dược Phi trưa lái xe đến đón Thẩm Vân, để Thẩm Vân ngồi trên xe ăn cơm trưa rồi ngồi ngủ một giấc trên đó vậy.

“Haiz.” Lữ Tú Anh thở dài, cảm thấy điểm thi năm nay của Thẩm Vân không may mắn như năm ngoái. Năm ngoái bên cạnh trường thi có mở một căn nhà trọ, buổi trưa còn có thể nghỉ ngơi một lát.

Lâm Tiếu nói: “Vậy con đi đưa cơm cho chị Tiểu Vân với anh con vậy.”

“Con không được đi.” Lữ Tú Anh từ chối Lâm Tiếu: “Tiểu Vân phải ngủ trên xe, con đi thì phải chiếm thêm một chỗ, ngồi còn không đủ.”

“Ồ.” Lâm Tiếu thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại được tinh thần: “Đợi chị Tiểu Vân thi xong thì con có thể đi chơi với chị Tiểu Vân rồi.”

Lữ Tú Anh gật đầu: “Đúng vậy.”

Hai năm nay đừng nói là Lâm Tiếu không có nhiều thời gian gặp mặt Thẩm Vân, ngay cả thời gian ở cạnh nhau của Lâm Dược Phi và Thẩm Vân cũng không nhiều. Hai người họ đều bận, mỗi lần gặp nhau cũng đều vội vội vàng vàng, có lúc nửa tháng một tháng mới gặp một lần, Lữ Tú Anh cũng lo lắng thay cho hai đứa nó.

Lâu như vậy không gặp nhau, tình cảm có thể duy trì được không đây.

Nhưng trông Lâm Dược Phi và Thẩm Vân đều thích ứng được với điều này nên Lữ Tú Anh cũng mặc cho bọn nó muốn làm gì thì làm.

Rất nhanh ngày thi đại học đã đến.

Sáng sớm, Thẩm Vân ngồi trên xe bus của trường, đi thẳng từ ký úc xá đến trước cửa điểm thi.

Nhưng Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh vẫn đi theo.

Lữ Tú Anh đứng trước cửa điểm thi thấy có bán mũ lạnh , dùng khăn lông làm thành một cái túi rồi bỏ đá vào trong, quấn một vòng trên đầu, lập tức bảo Lâm Dược Phi mua cho Thẩm Vân một cái.

“Nhanh lên nhanh lên, mua cho Tiểu Vân một cái rồi mang sang đó cho con bé.”

Tháng bảy đang là lúc nóng nhất, điểm thi đại học nhiều người lại căng thẳng, năm nào cũng có thí sinh hoang mang vì không giải được đề, thậm chí còn có người say nắng ngất đi.

Lâm Dược Phi chen chúc qua đám đông mua được một cái, chạy ngay tới cổng trường, đưa cho Thẩm Vân vừa bước xuống từ xe bus.

Hai người cũng không nói được gì, lúc giáo viên đưa học sinh đến trường thi của Thẩm Vân dặn dò một vài điều quan trọng, Lâm Dược Phi đã chạy về.

Lữ Tú Anh: “Này, con có nói với Tiểu Vân là nếu đeo thấy thoải mái thì cứ đeo tiếp, còn nếu đeo không thoải mái thì đừng đeo không đấy?”

Lữ Tú Anh vừa lo lắng Thẩm Vân bị say nắng nhưng lại cũng lo rằng chiếc mũ lạnh này quá lạnh sẽ khiến Thẩm Vân bị cảm.

Lâm Dược Phi đáp: “Mẹ ơi, mẹ căng thẳng làm gì chứ, yên tâm đi, Tiểu Vân đã lớn thế này rồi, con không nói cô ấy cũng biết mà.”

Lữ Tú Anh nói: “Mẹ không căng thẳng.” Miệng thì nói như vậy nhưng mặt lại toát lên căng thẳng, Thẩm Vân đã từ bỏ cơ hội học đại học năm ngoái, mài mò học thêm một năm, không biết năm nay có thể đậu được chính quy, có thể thi tốt được như năm ngoái không đây.

Bình Luận (0)
Comment