"Anh, chị Tiểu Vân thi được không?"
Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Lâm Dược Phi đưa Tiểu Thẩm Vân về ký túc xá của trường học, vừa mới về nhà Lâm Tiếu đã lo lắng ra đón.
Lâm Dược Phi: "Không biết."
Lâm Tiếu trừng to mắt: "Anh không hỏi chị Tiểu Vân sao?"
Lâm Dược Phi: "Là Tiểu Vân cô ấy không biết mình thi thế nào."
Lâm Tiếu chớp mắt mấy cái, nghi ngờ nhìn anh trai, làm sao lại không biết mình thi thế nào chứ, mỗi một kỳ thi khi Lâm Tiếu nộp bài thì trong lòng đều đã biết rõ.
Nhất định là anh trai quá ngốc, không hỏi rõ ràng.
Lâm Dược Phi không chút nể nang mà vạch trần em gái: "Thôi đi, liên tiếp mấy kỳ thi giữa kỳ, thi cuối kỳ ở tiểu học, em đều tràn đầy tự tin nói mình có thể thi được một trăm điểm, cuối cùng đều không thi được một trăm điểm. Trong lòng em hiểu rõ chỗ nào?"
Lâm Tiếu đột nhiên bị anh trai công kích, vẻ mặt không thể tin: "Em không thi được một trăm điểm cũng không ảnh hưởng đến việc em đứng vị trí thứ nhất."
Lâm Dược Phi đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu Lâm Tiếu một cái: "Biết rồi, vị trí thứ nhất thật giỏi."
Sau khi Lâm Tiếu lên cấp hai thì không thích bị anh trai xoa đầu nữa, khi anh trai đưa tay đến cô đều sẽ né tránh, nhưng hôm nay cô biết khi anh trai không muốn để cho cô tránh thì cô sẽ trốn không thoát.
Dưới sự uy hiếp vũ lực của anh trai, Lâm Tiếu bị ép phải nói theo anh trai.
Lâm Dược Phi: "Không biết mình thi thế nào mới là bình thường."
Lâm Tiếu: "Không biết mình thi thế nào mới là bình thường."
Lâm Dược Phi: "Không cho em đến hỏi Tiểu Vân thi thế nào."
Lâm Tiếu: "Em cũng không dám đến hỏi chị Tiểu Vân thi thế nào."
Lâm Tiếu khom lưng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh trai, sau khi chạy xa mới hét: "Chị Tiểu Vân sẽ không để ý nếu em hỏi đâu, chị Tiểu Vân kiên cường hơn anh nghĩ nhiều."
Thẩm Vân trở lại ký túc xá sau kỳ thi đại học, ngủ một giấc trong bóng tối, ngủ từ chiều tối đến sáng ngày hôm sau, cho đến khi bạn cùng phòng của Thẩm Vân lo lắng mà đánh thức cô ấy.
Thẩm Vân ngủ một giấc dài, tinh thần sảng khoái, chỉ là trên người có hơi đau nhức bởi vì ngủ quá sâu nên rất lâu cũng không đổi tư thế.
"Thẩm Vân, đi căn tin ăn cơm không?" Bạn cùng phòng hỏi.
Thẩm Vân: "Chờ tớ một chút, tớ đánh răng rồi đi."
Thẩm Vân và bạn cùng phòng cùng đi căn tin ăn cơm trưa, cảm giác người có sức lực hơn. Cô ấy trở lại ký túc xá, cô ấy phát hiện trong ký túc xá bừa bộn chịu không nổi, thật sự không biết mấy ngày trước vì sao cô ấy hoàn toàn không chú ý tới.
Thẩm Vân dọn dẹp một lúc trong ký túc xá, sau khi dọn dẹp ký túc xá sạch sẽ gọn gàng, xách giỏ tắm đến nhà tắm để tắm rửa. Từ lúc vào nhà tắm đến lúc ra khỏi nhà tắm, Thẩm Vân mất một tiếng, trước đây khi tắm rửa luôn tranh thủ từng phút từng giây, lần đầu tiên cô ấy chậm rãi hưởng thụ như vậy.
Khi giao chìa khoá tủ đựng đồ cho dì trong nhà tắm nữ, dì đảo mắt liếc một cái, chê Thẩm Vân tắm quá lâu. Nhưng Thẩm Vân hoàn toàn không quan tâm, tâm trạng tốt nhìn cái gì cũng tốt, cô ấy nở nụ cười với dì, ngược lại chính dì lại xấu hổ.
Tóc của Thẩm Vân bây giờ cắt rất ngắn, tắm rửa xong lau một lần, gió thổi qua là khô một nửa.
Cô ấy đến căn tin mua một chai hồng trà lạnh, một hơi uống hết nửa chai, sau đó dùng điện thoại công cộng ở cửa căn tin gọi điện cho Lâm Dược Phi.
Thẩm Vân gọi đến văn phòng của Lâm Dược Phi trước, không ai bắt máy, lại gọi đến nhà Lâm Dược Phi.
"Reng reng reng."
Lâm Tiếu nghe thấy chuông điện thoại reo, lập tức vọt tới trước điện thoại: "Nhất định là chị Tiểu Vân."
Lữ Tú Anh nói: "Vậy con tranh cái gì, để anh trai con nhận."
Lâm Tiếu đã giành trước một bước nhận điện thoại, đầu dây bên kia điện thoại chị Tiểu Vân nghe thấy giọng nói của cô: "Này là Tiếu Tiếu rồi."
"Chị Tiểu Vân, là em." Lâm Tiếu nở một nụ cười đắc ý về phía anh trai.
"Chị Tiểu Vân, chị ngủ một mạch đến giờ sao?" Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường một cái, chị Tiểu Vân có thể ngủ một mạch hai mươi bốn tiếng.
Thẩm Vân ngượng ngùng giải thích: "Không có, sau khi chị dậy thì ăn cơm, dọn dẹp ký túc xá, tắm rửa nữa."
Có điều đúng là cô ngủ một giấc thật lâu, gần hai mươi tiếng, Thẩm Vân rất kinh ngạc làm sao Lâm Tiếu lại đoán được.
Lâm Tiếu cũng rất kinh ngạc: "Anh em đoán." Vậy mà anh trai ngốc thật sự đoán đúng.
"Đi đi đi." Lâm Dược Phi đuổi Lâm Tiếu sang một bên, tự mình nhận điện thoại, giọng nói trong nháy mắt từ hung dữ trở nên rất dịu dàng.
Lâm Tiếu lườm anh trai một cái: "Tắc kè hoa."
Lâm Dược Phi nói ngắn gọn hai câu với Thẩm Vân ở trong điện thoại, sau khi cúp điện thoại thì thay quần áo đi ra ngoài, hai người hẹn gặp mặt ở cửa hàng văn phòng phẩm của Thẩm Vân.