Sau khi bà ngoại từ quê lên đây, mỗi ngày, vào buổi trưa lại có thêm một người kiên trì ngồi trước TV.
Lâm Tiếu cười và nói với bà ngoại: "Bà ngoại ơi, cuối tuần sau cháu mới có lịch phỏng vấn."
Bà ngoại: “Bà biết rồi.” Bà ngoại ngồi ở trước TV, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Lâm Tiếu: "Bà ngoại ơi, cô giáo Dương sẽ gọi điện thoại cho cháu sau để nói cho cháu biết ngày chính xác đi phỏng vấn là ngày nào."
Bà ngoại: "Bà biết rồi." Bà ngoại vẫn ngồi ở trước TV, nhìn chằm chằm vào màn hình TV mà không chớp mắt một cái nào.
Lâm Tiếu thở dài: "Bà ngoại, bà giống mẹ của cháu quá."
Cuối cùng bà ngoại cũng rời mắt khỏi màn hình TV và nhìn về phía Lâm Tiếu: "Tại sao cháu lại có thể nói bà và mẹ của cháu giống nhau vậy? Mẹ cháu là do bà sinh ra cho nên đương nhiên mẹ cháu phải giống bà rồi."
Lâm Tiếu thè lưỡi: "Mẹ và bà ngoại thật sự giống nhau như đúc ạ."
Ngày hôm sau, cô giáo Dương gọi điện thoại tới và nói với Lâm Tiếu rằng cuộc phỏng vấn đã được lên kế hoạch chiếu vào ngày kia.
Sau khi Lâm Dược Phi nghe được tin tức này, anh mở lịch trình của mình ra và nhìn một chút: "Là ngày kia đúng không? Vậy thì ngày kia anh sẽ về nhà ăn cơm trưa."
Lâm Tiếu nói với vẻ ngạc nhiên: "Anh à, không phải là TV An Tân ở trong phòng làm việc của anh sao?"
Sau khi Lâm Dược Phi biết Lâm Tiếu muốn xem tin tức buổi sáng thì anh đã lập tức lắp đặt một chiếc TV ở trong phòng làm việc, chỉ vì để có thể xem em gái của mình trên TV ở trong phòng làm việc.
Lâm Dược Phi: "Đúng vậy, nhưng ngày kia anh khá rảnh, vì vậy anh có thể về nhà mà."
Lâm Tiếu: "Vậy không phải là TV mới ở trong phòng làm việc của anh sẽ trở nên vô dụng sao?"
Lâm Dược Phi trêu chọc em gái của mình: "Vậy nếu em lên TV thêm vài lần nữa thì nó sẽ được phát huy tác dụng của mình rồi."
Lâm Tiếu vung nắm đấm lên và lên tiếng phản đối: "Tại sao lại phải là em mà lại không phải là anh là người lên TV chứ?”
Lâm Tiếu cũng muốn xem anh trai của mình trông như thế nào khi ở trên TV.
Lâm Dược Phi bắt chéo hai chân của mình rồi tặc lưỡi một cái: "Có lẽ anh thực sự sẽ lên TV đấy."
Đôi mắt của ba người đang ở trong phòng khách đều đồng thời nhìn về phía anh.
Lâm Dược Phi vô cùng đắc chí mà quay đầu nhìn sang chỗ khác, anh không nói lời nào.
Lữ Tú Anh đập vào cánh tay của Lâm Dược Phi một cái: "Con đừng có thừa nước đục thả câu."
Lâm Dược Phi thu hồi lại biểu cảm của mình rồi nói: "Đó là dự án khu nhà ở thương mại mà con đang xây dựng."
Do đây là khu nhà thương mại đầu tiên ở thành phố này cho nên chắc chắn truyền thông sẽ đưa tin tức. Vì Lâm Dược Phi là ông chủ của bên xây dựng nên nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh cũng có thể có cơ hội lên TV.
Lâm Tiếu mở to mắt với vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ. Anh trai của cô đã nhìn thấy cô ở trên TV nên cô cũng muốn nhìn thấy anh trai của mình ở trên TV.
"Nhìn xem, nhìn xem, đó không phải là cửa của trường trung học số một sao?" Lữ Tú Anh chỉ vào màn hình TV và nói.
Lâm Tiếu lập tức quay đầu xem TV: "Đó là trường học của chúng ta."
Hình ảnh cửa của trường trung học số một hiện lên ở trên màn hình TV, sau đó lập tức chuyển sang hình ảnh Lâm Tiếu đang phỏng vấn. Đó là lúc Lâm Tiếu và cô giáo Dương đang ngồi ở trên băng ghế trước khu rừng nhỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy chính mình trên TV, Lâm Tiếu cảm thấy có hơi xa lạ, hoàn toàn khác so với bản thân khi cô soi gương.
Bà ngoại đi tới trước TV và ghé sát vào màn hình: "Tiếu Tiếu ở trên TV trông thật cân đối, vừa không mập vừa không gầy, khuôn mặt cũng hơi tròn."
“Tiếu Tiếu, cháu ăn nhiều lên một chút, như thế thì khi lên TV sẽ trông xinh đẹp hơn.” Bà ngoại cảm thấy ngoài đời Lâm Tiếu quá gầy.
Lâm Dược Phi nói: "Tiếu Tiếu như hiện tại là cân đối rồi ạ. Bây giờ không thể béo quá được, nếu như phát triển theo chiều ngang thì khả năng sẽ gây cản trở đến việc phát triển theo chiều dọc ạ."
Bà ngoại nói: "Con bé cũng đủ cao rồi mà." Thế hệ của bà ngoại thường có chiều cao thấp cho nên ở trong mắt của bà ngoại, việc Lâm Tiếu cao một mét sáu là đã rất cao rồi.
"Suỵt." Lữ Tú Anh ra hiệu ý bảo tất cả mọi người im lặng: "Con không thể nghe thấy Tiếu Tiếu đang nói gì."
Tất cả mọi người yên tĩnh lại, cực kỳ nghiêm túc mà nhìn chằm chằm TV. Lâm Tiếu cũng xem với vẻ nghiêm túc. Mặc dù những lời này đều do chính cô nói ra trong lúc phỏng vấn, nhưng Lâm Tiếu không biết cảnh nào sẽ bị cắt bỏ và cảnh nào sẽ được giữ lại. Một số nội dung phỏng vấn được giữ lại còn được điều chỉnh thứ tự chiếu. Điều này khiến cho Lâm Tiếu cũng cảm thấy rất mới lạ sau khi xem xong.