Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 808 - Chương 808.

Chương 808. - Chương 808. -

Bà ngoại, mẹ và anh trai thì ngồi khen ngợi cô ở trên TV.

"Tiếu Tiếu nói chuyện thực sự rất có trật tự."

“Không có một chút lo lắng nào, cực kỳ tự nhiên hào phóng. "

“Ngồi thẳng lưng trên ghế, nhìn vào là thấy con bé tràn đầy sức sống.”

Khi được khen ngợi như vậy, Lâm Tiếu có chút ngại ngùng.

Cuộc phỏng vấn của Lâm Tiếu và cô giáo Dương kéo dài khoảng sáu phút, sau khi chuyển sang tin tức tiếp theo, Lữ Tú Anh hỏi: "Ngày mai cuộc phỏng vấn này sẽ được chiếu lại vào lúc mấy giờ thế nhỉ? Mẹ sẽ dùng đầu thu hình để ghi lại.”

Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh để bà không cần phải lo lắng: "Tiếu Hứa đã ghi lại cuộc phỏng vấn cho con vào ngày hôm nay rồi ạ. Ngày mai con sẽ mang băng ghi hình về đây."

Cuộc phỏng vấn của Lâm Tiếu vừa mới kết thúc chưa được lâu thì trong nhà lập tức vang lên tiếng điện thoại.

"Lâm Tiếu, những điều mà cậu nói ở trên TV thật sự khiến tớ cảm thấy tức giận." Giọng nói của Triệu Hiểu Long tràn đầy giận dữ.

Lâm Tiếu nói với vẻ khó hiểu: "Hả?" Cô nói gì mà cậu lại thấy khó chịu vậy?

Triệu Hiểu Long kêu lên thật to: "Tớ thật sự rất tức giận!"

Cái gì mà mối quan tâm của cô là giáo viên tốt nhất và các cuộc thi tri thức giúp cho cô có thể học giỏi ba môn cùng một lúc để đi thi đấu.

Chẳng lẽ là bởi vì cậu không có hứng thú với các cuộc thi cho nên cậu mới không thể học ba môn đó sao?

Cái gì mà bí quyết duy trì việc học tập hiệu quả là đi ngủ sớm và dậy sớm.

Cậu không thể đi ngủ lúc mười giờ là do cậu không muốn thế sao?

Triệu Hiểu Long càng xem càng cảm thấy tức giận, ngay sau khi cuộc phỏng vấn của Lâm Tiếu kết thúc, cậu lập tức vội vàng muốn gọi điện thoại đến nhà của Lâm Tiếu.

Triệu Hiểu Long: "Lâm Tiếu, những gì mà cậu nói ở trong cuộc phỏng vấn đều không phải là sự thật đúng không?"

Lâm Tiếu: "Tất cả những lời tớ nói đều là sự thật mà."

Triệu Hiểu Long: "Vậy chắc chắn là cậu không nói ra hết, cậu vẫn còn giấu một ít phương pháp học tập chưa nói ra đúng không?"

Lâm Tiếu: "Tớ không giấu gì cả."

Triệu Hiểu Long "A a a, tớ không tin đâu."

Triệu Hiểu Long nói rất nhiều lời khó hiểu ở đầu dây điện thoại bên kia. Lúc cúp điện thoại, Lâm Tiếu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Reng reng reng." Lâm Tiếu vừa mới cúp điện thoại thì điện thoại lại vang lên.

Lần này người gọi điện thoại tới là Chu Tuệ Mẫn: "Lâm Tiếu, tại sao đường dây điện thoại của cậu lại báo bận vậy?"

Lâm Tiếu: "Vừa rồi Triệu Hiểu Long gọi điện thoại cho tớ."

Chu Tuệ Mẫn gọi điện thoại cho Lâm Tiếu cũng là bởi vì cô bé vừa mới xem xong cuộc phỏng vấn của Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, các câu trả lời phỏng vấn của cậu đều rất tuyệt đó."

Chu Tuệ Mẫn cảm thấy ngưỡng mộ người bạn tốt của mình từ tận đáy lòng. Nếu cô bé là người tiếp nhận cuộc phỏng vấn thì chắc chắn rằng cô bé sẽ không thể làm tốt bằng Lâm Tiếu được.

Lâm Tiếu cảm thấy ngại ngùng trước lời khen ngợi của Chu Tuệ Mẫn.

Ngay khi Chu Tuệ Mẫn vừa cúp điện thoại thì ở trong nhà lại có tiếng điện thoại vang lên. Ở bên cạnh, Lâm Dược Phi tặc lưỡi hai tiếng: "Tiếu Tiếu thực sự rất bận rộn."

Lâm Tiếu trừng mắt nhìn anh trai mình một cái, nhiều lúc anh trai còn bận rộn hơn cô, máy bận thường xuyên không ngừng kêu bíp bíp, cầm điện thoại ở trong nhà để gọi điện liên tục đến mức ống nghe nóng rực lên.

"Alo?" Lâm Tiếu nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại, trên khuôn mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc: "Trần Đông Thanh."

Đã một thời gian dài cô và Trần Đông Thanh không gọi điện thoại cho nhau và cũng đã rất lâu rồi cô không gặp Trần Đông Thanh.

Mặc dù trong lòng Lâm Tiếu, Trần Đông Thanh vẫn là một người bạn tốt của cô, nhưng tần suất họ liên hệ với nhau càng ngày càng ít.

Hai năm trước, khi Lâm Tiếu mới vào trường trung học số một, cô thường xuyên gọi điện thoại cho Trần Đông Thanh, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, hầu như mỗi tuần cô đều sẽ gọi một lần nhưng bây giờ thì mỗi học kỳ mới cô mới gọi một cuộc điện thoại.

“Trần Đông Thanh, không phải là cậu cũng nhìn thấy tớ ở trên TV đấy chứ?” Lâm Tiếu hỏi.

Khi nghe thấy giọng nói của Lâm Tiếu không hề có một chút cảm giác xa lạ nào, Trần Đông Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng vậy, bà nội của tớ nhìn thấy cho nên bảo tớ đến xem TV."

Trần Đông Thanh đang ngủ trưa thì bị bà nội gọi dậy xuống giường, khi đang mơ mơ màng màng thì cậu bé nhìn thấy Lâm Tiếu ở trên TV: "Lâm Tiếu, cậu lại cao lên nhiều rồi."

Đối diện với điện thoại, Lâm Tiếu cười lớn: "Đúng vậy, tớ đã cao hơn một chút rồi, còn cậu thì sao?"

Trần Đông Thanh vui vẻ mà chia sẻ tin vui với Lâm Tiếu: "Tớ cũng cao thêm rồi."

Bình Luận (0)
Comment