Trước kia, sau khi mặc một năm thì quần của Trần Đông Thanh mới bị ngắn đi, nhưng bây giờ thì chúng đã trở nên ngắn hơn chỉ sau vài tháng.
Lâm Tiếu cảm thấy vui mừng thay cho Trần Đông Thanh: "Cậu cao bao nhiêu thế?"
Trần Đông Thanh nói chiều cao cụ thể của mình với vẻ ngại ngùng: "Tớ vẫn thấp hơn cậu một chút."
Khi cúp điện thoại, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đã có một cuộc hẹn đi tới nhà sách Tân Hoa cùng với nhau và dĩ nhiên là còn có cả Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nữa.
Hai ngày sau chính là cuối tuần, Trần Đông Thanh và Diệp Văn Nhân không cần phải đến cung thiếu nhi để đi học cho nên bốn người họ sẽ gặp nhau ở cửa của nhà sách Tân Hoa.
Lâm Tiếu tự bắt xe buýt đến nhà sách Tân Hoa. Khi xuống xe, đôi mắt cô nhìn thấy Trần Đông Thanh đầu tiên và cô cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Trần Đông Thanh, cậu đã thực sự cao hơn rồi."
Trong lòng của Lâm Tiếu, trước đây Trần Đông Thanh vẫn là một hạt đậu nhỏ.
"Hiện tại cậu không ngồi ở hàng đầu tiên đúng không? Sang học kỳ mới sẽ điều chỉnh chỗ ngồi, khi đó chắc chắn cậu sẽ ngồi ở hàng đầu tiên." Lâm Tiếu nói.
Trần Đông Thanh nở nụ cười: "Chúng ta đã tốt nghiệp tiểu học rồi."
“Đúng vậy.” Lâm Tiếu vỗ trán, cô cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn. Cô tốt nghiệp tiểu học trước thời hạn hai năm và đã học ở trường trung học số một được hai năm cho nên không phải là các bạn học thời tiểu học của cô sẽ tốt nghiệp tiểu học vào năm nay sao?
Khi hai người đang nói chuyện phiếm thì Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng lần lượt đến nơi.
Rõ ràng Vương Hồng Đậu thấp hơn so với Lâm Tiếu, cô bé ấn vai Lâm Tiếu và nhảy lên một cái: "Lâm Tiếu, tại sao cậu lại cao như vậy chứ?"
“Có phải nhà ăn của trường trung học số một nấu ăn rất ngon đúng không?”
"Không phải là cậu đã cao lên nhờ ăn cơm ở nhà ăn của trường trung học số một đấy chứ?"
Vương Hồng Đậu nhìn về phía Diệp Văn Nhân với vẻ hâm mộ: "Cậu có thể cao hơn nếu cậu đến trường trung học số một đấy."
Đến bây giờ Lâm Tiếu mới biết rằng cả Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đều thi vào trường trung học cơ sở số một. Vương Hồng Đậu cũng đã tham gia cuộc thi tuyển sinh của trường trung học số một, nhưng cô bé đã không thi đỗ và cuối cùng được nhận vào trường trung học số năm.
Vương Hồng Đậu nhìn ba người với vẻ hâm mộ: "Các cậu có năng lực học cùng một trường với nhau. Hai cậu học lớp bảy còn Lâm Tiếu thì học lớp chín."
Lâm Tiếu lắc đầu, cô sửa lại lời nói của Vương Hồng Đậu: "Không phải đâu, lớp học năm năm của bọn tớ không có lớp chín cho nên khi trường khai giảng thì tớ sẽ đi học ở trường trung học phổ thông."
Trần Đông Thanh nhìn Lâm Tiếu với vẻ kinh ngạc và sợ hãi: "Cậu sẽ đi học ở trường trung học phổ thông sao?"
Lâm Tiếu gật đầu.
Vương Hồng Đậu nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Trần Đông Thanh thì cô bé cười lớn: "Đúng là cực kỳ choáng váng phải không? Khoảng cách giữa cậu và Lâm Tiếu càng ngày càng lớn, không chỉ về chiều cao mà còn về năm học nữa."
Trần Đông Thanh tức giận đến mức giơ nắm đấm về phía Vương Hồng Đậu.
"Hiện tại tớ đang lớn rất nhanh, cho nên tớ sẽ nhanh chóng đuổi kịp Lâm Tiếu thôi."
Vương Hồng Đậu nhìn sự chênh lệch về chiều cao giữa Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh, cô bé lắc đầu với vẻ mặt không tin: "E rằng phải đợi cho đến khi tốt nghiệp trung học phổ thông đấy."
Diệp Văn Nhân còn nói thêm một câu: "Khi chúng ta tốt nghiệp trung học phổ thông thì Lâm Tiếu đã tốt nghiệp trung học phổ thông được mấy năm rồi."
Dưới vẻ mặt như đang sụp đổ của Trần Đông Thanh, ba cô gái cùng cười lớn.
Trần Đông Thanh đau khổ nói: "Hai cậu cũng tốt nghiệp cùng năm với tớ mà." Trần Đông Thanh không hiểu tại sao Diệp Văn Nhân lại lấy điều này ra để trêu đùa cậu bé.
Diệp Văn Nhân gật đầu: "Đúng vậy, nhưng bọn tớ không quan tâm đến sự khác biệt về năm học với Lâm Tiếu." Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều cảm thấy rằng đây là một việc cực kỳ bình thường. Lâm Tiếu thông minh như vậy, cô nhảy hết lớp này đến lớp khác cho nên rõ ràng là người bình thường không thể đuổi kịp được.
“Chỉ có cậu quan tâm thôi.” Chỉ có Trần Đông Thanh vẫn luôn canh cánh trong lòng về việc khoảng cách giữa cậu bé và Lâm Tiếu càng ngày càng lớn.
Khuôn mặt của Trần Đông Thanh càng lộ ra vẻ suy sụp hơn, Lâm Tiếu lại không nhịn được mà nói đùa: "Khi học kỳ mới bắt đầu, vì tớ lên cấp ba cho nên tớ chính là đàn chị của cậu đấy."
Trần Đông Thanh vội vàng xua tay: "Cái gì mà đàn chị chứ? Tớ không biết cậu là ai đâu.”