Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 810 - Chương 810.

Chương 810. - Chương 810. -

Lâm Tiếu về nhà nói với mẹ là Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh học trung học cơ sở ở đâu.

Lữ Tú Anh: “Đông Đông và Diệp Văn Nhân đều đến trường trung học cơ sở của con rồi à?”

“Đáng tiếc là thiếu Vương Hồng Đậu, nếu không các con lại có thể gặp nhau ở Trung học số 1 rồi.”

“Vương Hồng Đậu học ở Trung học số 5 cũng rất tốt.”

“Hôm nay con nhìn thấy Đông Đông, cậu ấy có cao hơn không?”

Lâm Tiếu nghe mẹ cũng quan tâm đến vấn đề này như vậy, cười ha ha: “Cậu ấy nói mình đang cao lên, nhưng dù sao cũng không cao hơn con.”

Bây giờ Lâm Tiếu là người cao nhất trong bốn người.

“Tốt thật, bốn người các con đều đi học ở trường tốt.” Lữ Tú Anh vui mừng nói.

“Hai ngày nữa là kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được tổ chức, không biết Tiểu Vân có thể đến trường mà con bé hài lòng hay không?”

Mọi người đều thấy sự cố gắng của Thẩm Vân trong ba năm qua, Lữ Tú Anh thấy cũng đau lòng, đặc biệt hi vọng Thẩm Vân có thể đạt được một kết quả mà mình hài lòng.

Lâm Tiếu: “Chị Tiểu Vân nhất định sẽ thi đậu trường đại học mình thích.”

Lữ Tú Anh nghe giọng điệu chắc chắn như thế của Lâm Tiếu hỏi: “Tại sao?”

Lâm Tiếu: “Chị Tiểu Vân năm ngoái cũng chỉ thiếu có một chút, học tập tiến bộ trong cả năm, năm nay chắc chắn sẽ không có vấn đề.”

Lữ Tú Anh cười: “Anh của con luôn nói con là ngôi sao may mắn, con nói Tiểu Vân năm nay không có vấn đề, chắc chắn sẽ không có vấn đề.”

Tuy nói như vậy, nhưng Lữ Tú Anh vẫn một lòng với Thẩm Vân, Thẩm Vân đã trả giá rất nhiều cho kỳ tuyển sinh đại học. Học tập căng thẳng trong hai năm vừa qua, Thẩm Vân hầu như không có thời gian để quản lý cửa hàng văn phòng phẩm. Việc kinh doanh của cửa hàng văn phòng phẩm mỗi năm một giảm sút.

Trước khi đi học trung học phổ thông, Thẩm Vân có thông báo tuyển dụng hai nhân viên cho cửa hàng, vừa có năng lực lại trung thực. Lúc Thẩm Vân mới đi học thì trông coi cửa hàng văn phòng phẩm rất tốt, nhưng trôi qua một thời gian thì lại không được.

Bà chủ thời gian dài không có mặt, hai nhân viên cửa hàng làm việc ngày càng lười biếng, lợi nhuận của cửa hàng văn phòng phẩm ngày càng giảm. Một đoạn thời gian trước kỳ thi tuyển sinh đại học, sổ sách thậm chí còn bị lỗ vốn.

Thẩm Vân đang lúc bận rộn chuẩn bị chiến đấu trước kỳ thi tuyển sinh đại học, không có thời gian quan tâm những việc này. Sau khi thi đại học xong nghỉ ngơi một ngày, cô ấy lập tức chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm của mình.

Vừa vào cửa, Thẩm Vân nhíu mày thật chặt, bên trong cửa hàng văn phòng phẩm sàn nhà không được sạch sẽ cho lắm, có nhiều bụi bẩn. Còn dưới quầy văn phòng phẩm, đều là hàng hóa tích trữ đã lâu không có bán, trên đó còn đóng một lớp bụi dày.

Cửa hàng văn phòng phẩm như thế này mà bán được mới lạ.

Thẩm Vân kêu nhân viên cửa hàng lấy sổ sách ra, rõ ràng nhìn thấy trên mặt nhân viên cửa hàng một chút lo lắng, trong lòng cô ấy ngay lập tức có một dự cảm không lành.

Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Vân cẩn thận kiểm tra hàng hóa, kiểm tra sổ sách phát hiện ra không ít vấn đề nhỏ trong đó.

Thẩm Vân tách hai nhân viên cửa hàng ra lần lượt tra hỏi, cô đoán việc động tay động chân vào cửa hàng văn phòng phẩm phải là do cả hai nhân viên cửa hàng cùng nhau làm, loại việc này một người làm không có cách nào giấu diếm được người kia. Quả nhiên, Thẩm Vân đoán không sai, cô ấy gạ hỏi liền hỏi ra được việc làm giả sổ sách lấy tiền cả hai người đều có tham gia.

Hai nhân viên cửa hàng cũng không to gan lắm, lấy tiền cũng không nhiều, mỗi người mấy trăm đồng. Nói cách khác bọn họ lấy tiền chỉ mới có mấy tháng, thời gian trôi qua càng lâu, lá gan nhất định càng lúc càng lớn, số tiền chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều.

Thẩm Vân vẫn chưa trả tiền lương tháng này, cô ấy trực tiếp nói rõ ràng với hai nhân viên cửa hàng, cho bọn họ nghỉ việc và tất nhiên sẽ không trả tiền lương.

Hai nhân viên cửa hàng muốn dây dưa, Thẩm Vân lạnh mặt nói: “Hoặc là các cô nghỉ việc, hoặc là tôi sẽ báo cảnh sát tính toán sổ sách. Đến lúc đó đừng nói là tiền lương tháng này, các cô còn phải trả tiền bồi thường cho tôi.”

Mặc dù chưa chắc cảnh sát sẽ phụ trách việc này, nhưng hai người có tật giật mình, nghe Thẩm Vân nói báo cảnh sát, cả hai đều sợ hãi, cũng không đòi tiền lương tháng này nữa, vội vàng rời đi.

Thẩm Vân dứt khoát dọn dẹp xong cửa hàng văn phòng phẩm, đuổi nhân viên đi, kiểm kê tồn kho, sắp xếp sổ sách, quét dọn triệt để.

Bóng đèn trong cửa hàng văn phòng phẩm còn bị hỏng một cái, Thẩm Vân mua bóng đèn mới, đứng trên ghế thay.

Bình Luận (0)
Comment