Lâm Tiếu chạy đến cửa, cách hàng rào trên cửa sắt nhìn khuôn mặt của dì Đỗ, kinh ngạc nói: "Dì Đỗ."
Lữ Tú Anh nghe thấy động tĩnh thì lập tức vội vàng đi từ phòng bếp tới: "Tiếu Tiếu, mở cửa cho dì Đỗ nhanh lên. Sao đến sớm vậy? Đã ăn sáng chưa?"
Dì Đỗ nói mình đã ăn sáng rồi, Lữ Tú Anh cũng bảo dì ấy ngồi trên bàn cơm: "Ăn thêm tí nữa đi, bà chờ một chút nhé, chờ mọi người ăn xong rồi cùng đi."
Dì Đỗ nhìn Lâm Tiếu, xoa đầu Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu lại cao lên rồi."
Lâm Tiếu gật đầu nhẹ. Đúng là cô có cao thêm một chút, nhưng các học sinh trong lớp đều cao nhanh hơn cô.
"Dì Đỗ, con làm thế nào mới có thể lớn nhanh được?" Lâm Tiếu hỏi.
Dì Đỗ: "Ăn nhiều trứng gà, uống nhiều sữa, không được kén ăn, ngủ sớm, vận động nhiều."
Lữ Tú Anh lập tức nói: "Con nghe dì Đỗ của con nói chưa? Không được kén ăn, dì Đỗ là bác sĩ chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không lừa con."
Lâm Tiếu chớp mắt, bỗng hối hận vì mình đã hỏi vấn đề này. Câu trả lời mà dì Đỗ nói thật sự quá khó khăn.
Ánh mắt dì Đỗ lướt qua mặt Lâm Dược Phi, trong lòng có chút kinh ngạc. Mấy tháng không gặp, trông Lâm Dược Phi trưởng thành điềm đạm hơn rất nhiều. Năng lượng và tinh thần trên người anh cũng không giống trước đây, không còn ủ rũ sa sút như trước, nhìn rất phấn chấn tươi tỉnh.
Chẳng lẽ là vì trước đây mình toàn gặp Lâm Dược Phi lúc thằng bé ốm, rất ít khi nhìn thấy lúc thằng bé khoẻ mạnh sao?
"Dì Đỗ, sao sáng sớm dì tìm mẹ cháu làm gì ạ?"
Thật ra trong lòng Lâm Dược Phi đã nghi ngờ, có điều anh không tiện hỏi. Lâm Tiếu nhỏ bé trực tiếp hỏi thẳng.
Dì Đỗ mở ba lô trên lưng mình ra, cho Lâm Tiếu xem chiếc máy ảnh phim bên trong: "Hôm nay là ngày cuối cùng mẹ cháu làm việc ở phân xưởng. Dì Đỗ đến phân xưởng chụp cho mẹ cháu mấy tấm ảnh, giữ làm kỷ niệm."
Lữ Tú Anh vội vàng ăn xong bữa sáng, vào phòng thay quần áo rồi hỏi dì Đỗ: "Bộ này thế nào?"
Lâm Dược Phi giành nói trước: "Mẹ, bình thường mẹ mặc cái gì ở phân xưởng, hôm nay cứ mặc cái đó đi. Bình thường mẹ thế nào, hôm nay cứ như thế ấy đi."
Dì Đỗ bên cạnh liên tục gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Phi nói đúng, như vậy mới là kỷ niệm cuối cùng có ý nghĩa."
Lúc Lữ Tú Anh chụp ảnh gia đình không nghe Lâm Dược Phi, lần này lại nghe lọt tai đề nghị của Lâm Dược Phi: "Được, vậy mẹ sẽ giống như bình thường."
Lâm Dược Phi có chút đăm chiêu.
Từ khi dì Đỗ vào nhà, nói ra mục đích đến đây của mình xong, Lâm Dược Phi vẫn trầm tư. Đột nhiên, anh đứng dậy: "Con ra ngoài gọi điện thoại."
“Này…” Lữ Tú Anh chưa kịp dứt lời, Lâm Dược Phi đã chạy ra ngoài.
Một lát sau, Lâm Dược Phi thở hổn hển vào nhà, Lữ Tú Anh vội vàng hỏi: "Vừa rồi con đi làm gì thế?"
Lâm Dược Phi: "Con gọi cho công ty xin nghỉ nửa ngày."
Trong mắt anh, công việc tại phân xưởng vừa khổ vừa mệt, tiền hưu lại thấp, vội vàng muốn bảo mẹ mình đổi công việc.
Nhưng trong mắt mẹ anh, đây là mười năm thanh xuân của bà. Bà làm công việc này rồi quen biết cha anh, yêu đương kết hôn, sinh ra anh và em gái, lại dựa vào công việc này nuôi nấng hai anh em lớn lên.
Ở thời đại mà anh sống lại, mọi người thường gọi "anh xưởng em xưởng" bằng giọng điệu giễu cợt.
Nhưng vào thời đại mẹ anh bước vào xưởng bông, các bà là "giai cấp công nhân" ưỡn ngực ngẩng đầu.
Huy hoàng của công xưởng lớn cuối cùng sẽ kết thúc. Nhưng mặc dù đã kết thúc, một thế hệ người vẫn sẽ hoài niệm về thời huy hoàng của công xưởng lớn năm đó, bởi vì nó gắn liền với thanh xuân rực rỡ của chính họ.
Anh khuyên mẹ từ chức, nhưng không thật sự đứng ở vị trí của mẹ để suy nghĩ. May mắn là mẹ không mù quáng nghe theo anh, tự mình đưa ra quyết định cuối cùng.
Điều duy nhất Lâm Dược Phi có thể làm vào lúc này, đó là hôm nay đi theo dì Đỗ chụp ảnh cho mẹ, giữ lại một chút kỷ niệm.
"Con cũng sẽ dùng máy ảnh. Hôm nay con đi cùng mọi người đến phân xưởng chụp ảnh." Lâm Dược Phi có chút ngượng ngùng, giọng nói càng về sau càng nhỏ.
Nhưng Lữ Tú Anh vẫn nghe rõ.
Lâm Tiếu bỗng sốt ruột: "Còn con nữa, còn con thì sao?"
Mẹ, dì Đỗ và anh trai đều đi đến phân xưởng chụp ảnh, còn cô thì sao?
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi trăm miệng một lời: "Dĩ nhiên là đi đến trường."
Lâm Tiếu: "Anh trai còn xin nghỉ làm mà."