"Con đi học không xin nghỉ được." Hai mẹ con chưa bao giờ ăn ý như thế: "Để anh trai con đưa con đi đến trường/Để anh đưa em đến trường trước."
Lâm Tiếu tự hỏi tại sao trẻ con đều khổ như vậy, tại sao người lớn đều hư như thế?
Lữ Tú Anh đã làm việc trong xưởng ngày này qua tháng khác cũng ngót nghét mười năm. Nhưng vì ngày nào cũng làm công việc giống nhau, quá mức tầm thường nên bà chưa từng chụp bức ảnh nào.
Ngày làm việc cuối cùng ở phân xưởng, dì Đỗ và Lâm Dược Phi cùng chụp ảnh cho Lữ Tú Anh.
Người trong phân xưởng nhìn thấy Lâm Dược Phi thì hơi ngạc nhiên, trộm bàn tán: "Con trai của Lữ Tú Anh trông không giống với lời bàn tán nhỉ."
"Hừ, gối thêu hoa, nhìn bên ngoài có vẻ tốt, nhưng bà không thấy được bên trong như thế nào đâu."
"Nhưng thằng bé có lòng đến đây chụp ảnh cho mẹ nó. Đây không phải là một đứa trẻ rất có hiếu sao? Còn tìm ở đâu xa nữa."
Lữ Tú Anh không nghe thấy lời bàn ra tán vào của nhóm đồng nghiệp trong phân xưởng. Cho dù nghe được thì bà cũng sắp đi luôn rồi, cho nên không để ý mấy lời nhảm nhí như vậy.
Ngày đầu tiên, Lữ Tú Anh phải đi đăng ký ở phòng văn thư.
Tối hôm qua, Lâm Tiếu ngủ trước, không đợi anh trai về nhà. Buổi sáng, cô ngồi trên xe đạp của anh trai, quấn quýt lấy anh hỏi ngày hôm qua chụp ảnh cho mẹ như thế nào.
Lâm Dược Phi cảm thấy rất phiền: "Kể với em như thế nào bây giờ? Em chờ thêm vài ngày, rửa ảnh xong là thấy."
Lâm Tiếu vẫn nhớ rõ lần trước rửa ảnh chậm như nào. Cô bất mãn bĩu môi: "Sao không thể rửa ảnh tại nhà của mình? Em rửa cho."
Lâm Dược Phi kinh ngạc: "Em rửa á?"
Lâm Tiếu: "Đúng vậy, bây giờ quần áo của em, em cũng tự giặt mà."
Cô nghĩ một chút, lại bổ sung: "Trừ áo khoác ngoài mùa đông em không giặt được, phải để mẹ giúp."
Lâm Dược Phi cười đến mức tay lái loạng choạng: "Anh vừa mới mua máy giặt, vài ngày nữa sẽ về đến nhà. Lúc đó em có thể dùng máy giặt để giặt sạch áo khoác ngoài."
Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên: "Thật sao? Vậy nhanh nhanh mang cuộn phim về nhà, chúng ta sẽ dùng máy giặt để tự rửa."
Lâm Dược Phi: "Ha ha ha ha ha."
Lâm Tiếu bị anh trai cười đến phát bực. Cô biết chắc chắn mình đã nói sai gì rồi, nhưng anh trai đáng ghét của cô cũng không nói cho cô biết rốt cuộc là sai ở đâu, đưa cô đến cổng trường rồi lại leo lên xe đạp đi xa.
Lâm Tiếu nghi ngờ suốt một tiết, trong giờ không nhịn được hỏi cô giáo Từ. Cô giáo Từ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khó hiểu của Lâm Tiếu, trong lúc nhất thời cũng không nhịn được "phụt" cười một tiếng.
*
Cô Từ tốt hơn anh trai, cô Từ chỉ lén cười một tiếng, Lâm Tiếu thầm tha thứ cho cô Từ, làm như không nghe thấy gì cả.
Cô Từ còn kiên nhẫn dạy cho cô biết quá trình rửa ảnh diễn ra như thế nào.
Lâm Tiếu nghe xong mới biết, thì ra rửa ảnh và giặt quần áo không giống nhau.
"Cô Từ, vì sao mọi người đều biết?" Lâm Tiếu không nghĩ ra, vì sao chỉ có mỗi cô không biết.
Cô Từ: "Đọc nhiều sách hơn, xem nhiều báo hơn, trong cuộc sống hãy giữ sự tò mò, như vậy sẽ biết thêm nhiều lắm." Cô Từ khen ngợi Lâm Tiếu, hôm nay cô bé không hiểu thì lập tức hỏi cũng rất tốt.
Lâm Tiếu chớp mắt, trong nhà cô không có sách thì phải làm sao.
Cô Từ như thể nhìn thấy được lòng người, hỏi Lâm Tiếu: "Em đã tới thư viện trường mượn sách bao giờ chưa?"
Lâm Tiếu lắc đầu, cô chưa tới bao giờ.
Cô Từ suy nghĩ, các học sinh khác cũng không dùng sách trong thư viện nhiều. Vì thế cuối tuần này, cô ấy sẽ dành thời gian của một tiết ngữ văn ra để đọc sách cho cả lớp.
Tiếng chuông vào lớp vang lên. Trong khi học sinh các lớp khác đã vào lớp thì cô Từ dẫn học sinh lớp mình lặng lẽ đi qua hành lang yên ắng, địa điểm học là thư viện.
Tất cả mọi người đều có chút phấn khích. Mỗi khi đi ngang qua cửa phòng học sẽ nhìn vào trong. Cảm giác những người khác đều phải vào lớp còn mình thì không phải rất vui.
"Suỵt." Cô Từ quay đầu nhắc nhở học sinh trật tự.
Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu người đi trước người đi sau nắm tay nhau. Hai người liếc nhau, ngậm miệng lại.
Sau khi vào thư viện cũng phải giữ trật tự. Mọi người yên lặng chọn sách trên giá rồi ngồi vào chỗ đọc.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đã lấy sách xong, Lâm Tiếu thấy thế cũng vội vàng cầm một cuốn trên giá sách xuống, là Robinson Crusoe.
Trong sách có những chữ rất hiếm nên cô không biết, tên của người nước ngoài đọc cũng rất kỳ quặc, có điều những thứ đó cũng không ảnh hưởng tới Lâm Tiếu. Đọc xong đoạn đầu khi Robinson lặng lẽ ra khơi, cô đã bị mê hoặc.