Mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, Lâm Tiếu mới hoàn hồn, lưu luyến không rời tay trả sách lại giá sách.
Thế nhưng Lâm Tiếu đã vui vẻ trở lại trong chốc lát, bởi vì cô Từ nói với mọi người rằng nếu muốn mượn sách thì có thể đến mượn trong giờ ra chơi. Từ lớp một đến lớp ba chỉ có thể mượn mỗi lần một quyển, lên lớp bốn thì có thể mượn hai quyển một lần.
Nhưng cô Từ lập tức thông báo một tin khiến cho tất cả học sinh trong lớp đều kêu trời: "Mỗi người viết hai trăm chữ nêu cảm nhận về cuốn sách mình vừa đọc trong tiết đọc."
Các học sinh đều than thở, đọc sách rất vui, nhưng tại sao còn phải viết cảm nhận?
Lâm Tiếu nói: "Tớ muốn đi thư viện một chuyến để mượn cuốn sách tớ đọc hôm nay."
Cô chỉ mới đọc phần mở đầu, không biết sau đó Robinson thế nào. Lâm Tiếu cảm thấy rằng mình đọc thêm nhiều hơn mới có thể viết được cảm nhận.
Vương Hồng Đậu vội vàng nói: "Tớ cũng phải đi." Cô bé gần như không nhớ được mình vừa đọc cái gì. Ngoài ra, hai trăm chữ cũng dài quá.
Vương Hồng Đậu cảm thấy bản thân không viết được dài như vậy. Nội dung trong sách một trăm chữ, tự viết thêm cảm nhận của bản thân thêm hai trăm chữ nữa, như vậy tổng cũng được hai trăm chữ rồi.
Diệp Văn Nhân nghe thấy Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đều muốn đi thư viện thì nói: "Tớ cũng đi."
"Thật ra sách trong thư viện trong nhà tớ có rất nhiều." Diệp Văn Nhân nhỏ giọng nói. Hôm nay cô bé dạo quanh khu vực mở cửa cho học sinh lớp dưới, rất hiếm khi bắt gặp tên sách lạ.
Lâm Tiếu ngạc nhiên há hốc miệng: "Nhà cậu có nhiều sách quá."
Trong nhà cô, ngoại trừ sách giáo khoa và sách bài tập ra thì một cuốn sách cũng không có.
Nếu không thì nói với mẹ, bảo mẹ mua cho mình mấy cuốn sách tham khảo?
Vốn dĩ cô muốn xin mẹ tiền tiêu vặt.
Sách tham khảo cũng tốn tiền mua. Lâm Tiếu cảm thấy mình chỉ có thể mua một trong hai.
Anh trai đã góp sức mua một cái máy giặt và một chiếc TV màu cho gia đình.
Xem TV màu thoải mái hơn rất nhiều so với TV trắng đen. Lâm Tiếu ngày nào cũng mong mỏi phim Tây Du Ký chiếu trên TV. Cô rất nóng lòng muốn xem Tây Du Ký qua TV màu như thế nào.
Máy giặt là loại lồng giặt đôi, có một lồng giặt và một lồng sấy. Sau này những cái áo khoác ngoài nặng và chăn ga gối đệm mẹ sẽ không cần vò bằng tay nữa, chỉ cần ném vào lồng giặt quần áo rồi sau đó cho vào lồng sấy là có thể giặt sạch quần áo rồi.
Sau khi nhân viên lắp đặt TV và máy giặt xong, trông mẹ vừa như rất vui lại vừa như mất hứng, bà thoáng nhíu mày rồi lại thoáng cười.
Lâm Tiếu không biết rốt cuộc mẹ mình vui hay không vui, nhưng cô nghe thấy mẹ nói với anh trai: "Tiền lương của con đưa cho mẹ một nửa, tự giữ lấy một nửa. Nửa con giữ kia chắc dồn hết vào hai thứ đồ to tướng này rồi đúng không?"
"Bây giờ chắc con một cắc cũng không có nhỉ? Mẹ cho con một chút này."
Anh trai kiên trì không cần tiền của mẹ: "Con vừa mới nhận được dự án lớn, công ty còn phát tiền thưởng, trong người con còn một chút."
Buổi tối, Lữ Tú Anh ngồi dưới bóng đèn tính toán, thuận miệng cười nói với Lâm Tiếu: "Dù anh trai con còn tiền trong tay thì cũng chỉ còn mỗi chút tiền lẻ."
Trước đây lúc thực sự không có tiền, Lữ Tú Anh rất để ý, sẽ không nhắc tới tình trạng kinh tế gia đình trước mặt con trẻ. Bà nghĩ mọi cách để cho con mình được ăn ngon một chút, mặc mới một chút.
Bây giờ trong nhà kinh tế dư dả rất nhiều, Lữ Tú Anh sẽ không để ý chuyện này. Lúc bà tính toán thuận miệng nói, nhưng không ngờ rằng Lâm Tiếu lại ghi nhớ trong lòng.
Vì thế Lâm Tiếu biết anh trai không có tiền, công việc mới đổi của mẹ tiền lương cũng thấp.
Tiền tiêu vặt và sách tham khảo, chắc chắn cô không thể có cả hai cái. Rốt cuộc cô phải chọn cái nào đây.
Lâm Tiếu rối rắm hai ngày, phát hiện mình không chọn được.
Buổi sáng thứ bảy, cô Từ thông báo một tin ở lớp rằng lớp bọn họ sẽ dựng một góc đựng sách báo ở cuối lớp. Từng học sinh trong lớp sẽ mang một quyển sách mình thích đến, đặt vào góc đọc để chia sẻ với các bạn khác trong lớp.
"Hãy để những cuốn sách trong nhà lưu động."
"Mỗi người mang một cuốn sách đến, từng bạn trong lớp mình có thể đọc được hơn bốn mươi cuốn sách."
Lâm Tiếu cảm thấy có thể đọc hơn bốn mươi cuốn sách thực sự rất hấp dẫn, nhưng trong nhà cô không có sách để mang đến.