Thứ bảy chỉ học nửa ngày. Giữa trưa, mẹ tới đón Lâm Tiếu, cô cười nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một quyển sách tham khảo để đặt vào góc đọc sách của lớp, cho các bạn trong lớp đọc với."
Lữ Tú Anh lập tức đồng ý: "Được."
Lần đầu tiên Lữ Tú Anh để ý rằng trong nhà chưa từng mua sách tham khảo cho Lâm Tiếu. Trước đây khi cô học ở trường tiểu học trực thuộc, giáo viên cũng chưa bao giờ nhắc đến điều đó.
"Ngày mai sẽ đưa con đi hiệu sách Tân Hoa." Lữ Tú Anh đón Lâm Tiếu xong, buổi chiều còn phải quay về phòng văn thư làm việc. Công việc ở phòng văn thư của bà là sáu ngày làm một ngày nghỉ như thường.
Buổi tối, Lâm Dược Phi nghe được chuyện này, nói: "Mẹ, để con đưa em đến hiệu sách."
Mỗi tuần được nghỉ một ngày, việc nhà của Lữ Tú Anh có thể kéo dài từ sáng sớm đến tối muộn. Thật ra không phải Lâm Dược Phi không muốn làm, mà là Lữ Tú Anh thích sạch sẽ, bà không thích để anh làm việc nhà.
Nếu như vậy, chẳng thà anh đưa Lâm Tiếu đi hiệu sách.
Quả nhiên, Lữ Tú Anh nghe thế rất vui: "Được, con đưa Tiếu Tiếu đi đi, mẹ đưa tiền cho."
Tiền của mấy cuốn sách tham khảo, Lâm Dược Phi không cần. Mặt trời đã lên cao, Lâm Dược Phi gọi Lâm Tiếu dậy: "Đi, anh trai đưa em đi mua sách."
Lâm Tiếu dụi mắt rời khỏi giường, thoáng nhìn qua đồng hồ treo tường, mới sáu giờ rưỡi.
Một tuần cô chỉ được ngủ một ngày lại phải dậy. Sao anh trai gọi cô dậy sớm thế?
Lâm Tiếu ngáp ngắn ngáp dài đánh răng rửa mặt, ngồi lên yên sau xe đạp của anh trai. Hai bên bánh xe xe đạp của anh trai lắp tấm chắn nhựa. Sau này Lâm Tiếu không cần lo chân mình sẽ bị mắc vào bánh xe nữa.
Tấm chắn nhựa là do anh trai tự mua, tự lắp. Nhiều người nhìn cũng thấy hay hay, kéo đến cửa hàng sửa xe của Lão Lí để hỏi.
Ngay từ đầu Lão Lí cũng không biết, sau lại có nhiều người hỏi. Anh ta chạy một mình đến bãi đậu xe nhà Lâm Tiếu để xem xe đạp của Lâm Dược Phi nó ra làm sao. Xem rồi anh ta vỗ gáy: "Đơn giản ấy mà."
Sau đó lắp tấm chắn nhựa, vặn đinh vít lập tức có ở cửa hàng của Lão Lí. Anh ta dựa vào việc này kiếm chút tiền lời.
Sau đó mẹ lại buộc một tấm đệm bông ở ghế sau của xe đạp. Bây giờ Lâm Tiếu ngồi yên sau cũng không thấy đau mông chút nào. Hằng ngày đến trường rất thoải mái.
Xe đạp của anh trai đạp nhanh hơn mẹ rất nhiều. Lâm Tiếu ngồi yên sau chắc chắn phải bám chặt vào áo của anh.
Thoáng cái đã đến hiệu sách Tân Hoa, nhưng hiệu sách vẫn chưa mở cửa.
Lâm Tiếu nhìn thời gian mở cửa "tám giờ" dán trên cửa hiệu sách.
Bây giờ mới hơn bảy giờ, cách giờ mở cửa gần một tiếng. Lâm Tiếu giơ tay làm một khẩu súng tiểu liên hướng về anh trai: "tạch tạch tạch tạch."
Anh trai hại cô không được ngủ vào dịp một tuần một lần, tới hiệu sách vẫn chưa mở cửa.
Chuyện này là Lâm Dược Phi không đúng, anh quên thời gian hiệu sách mở cửa. May mà chỗ ngã tư nhộn nhịp gần hiệu sách Tân Hoa có rất nhiều quán ăn sáng xung quanh. Lâm Dược Phi dẫn Lâm Tiếu đi dạo qua từng gian hàng rồi chậm rãi ăn.
Anh dỗ cô bằng bằng một chiếc bánh rán, hai chiếc bánh mì nước và nửa bát hủ tiếu canh cay.
Hiệu sách Tân Hoa vừa mở cửa, Lâm Tiếu và anh trai trở thành những vị khách đầu tiên.
Sau khi Lâm Dược Phi phát hiện Lâm Tiếu không có lấy cả một quyển sách tham khảo cũng biết được là mình sơ sót. Góc đọc sách của lớp cần nộp một quyển sách tham khảo, anh chắc chắn không thể chỉ mua cho Lâm Tiếu một quyển.
Bàn tay to lớn của Lâm Dược Phi vung lên: "Mua bao nhiêu quyển cũng được, em thích thì chọn."
Lâm Tiếu liếc nhìn người anh trai không đáng tin cậy, cũng không để ý đến anh. Cô lượn qua lượn lại trước giá sách 712 tuổi vài vòng, chọn được một quyển cổ tích thành ngữ.
Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu cứ lằng nhằng qua lại, nghĩ rằng cô không muốn mua sách, không muốn đọc sách, trực tiếp giúp cô lấy sách.
Truyện cổ tích thiếu nhi Grimm Andersen, Tây Du Ký bản thiếu nhi và Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Lâm Tiếu sống chết túm tay áo của anh trai, lát nữa không có đủ tiền trả hóa đơn thì xấu hổ lắm.
Nhìn thấy anh trai bỏ cả một tập mười vạn câu hỏi vì sao vào giỏ, Lâm Tiếu cố hết sức chật vật lật bộ mười vạn câu hỏi vì sao ấy lên, nhìn giá cả ở mặt sau.
"Hít." Cô hít một hơi, hai mươi mốt đồng.
Bộ sách này có giá hai mươi mốt đồng.
Lâm Tiếu nhanh chóng tính toán trong đầu. Tiền tiêu vặt một ngày của Vương Hồng Đậu là hai hào, tương đương với tiền tiêu vặt của một trăm linh năm ngày.
Trời ạ, nếu anh trai mua hết giỏ sách này về, chẳng phải cô sẽ không thể xin tiền tiêu vặt của anh trai trong vòng một năm sao?