Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 85 - Chương 85.

Chương 85. - Chương 85. -

Mỗi ngày sau khi về nhà Lâm Tiếu đã tăng thêm thời gian đọc sách của mình.

Sách tham khảo đắt như vậy, mỗi cuốn ít nhất phải tốn tiền tiêu vặt cả một tuần, xem không hết thì thiệt lắm.

Trình độ viết văn và nhìn tranh kể chuyện của Lâm Tiếu đều có tiến bộ. Cô giáo Từ sẽ sử dụng các đường lượn sóng để đánh dấu các câu chữ được viết đẹp. Lâm Tiếu từ không có đường lượn sóng đến một đường lượn sóng, đến hai đường, đến ba đường lượn sóng.

“Mẹ ơi, hôm nay cô giáo Từ lấy bài văn của con làm bài văn mẫu, đọc cho cả lớp nghe.” Sau khi về nhà, Lâm Tiếu tự hào tuyên bố.

Trên mặt Lữ Tú Anh tràn đầy sự ngạc nhiên vui mừng: “Thật sao?”

Lúc ăn cơm tối, Lữ Tú Anh lại thông báo tin vui này trên bàn ăn một lần nữa. Sau khi Lâm Dược Phi bận tối mắt tối mũi một đợt, gần đây thời gian tan làm của anh tương đối bình thường, hầu như đều có thể về nhà ăn cơm.

Lâm Dược Phi thuận miệng khen cô: “Không tệ.”

Lữ Tú Anh gắp cho Lâm Tiếu một chiếc đùi gà lớn, vui vẻ nói: “Chắc chắn là do gần đây mỗi ngày về nhà con đều đọc sách, đọc sách nhiều thì viết văn cũng sẽ hay.”

Lâm Dược Phi nghe xong cảm thấy rất có lý: “Em đã đọc xong những cuốn sách tham khảo mà lần trước anh mua cho em chưa, đọc xong anh lại đến nhà sách Tân Hoa mua cho em vài cuốn sách mới.”

Lâm Tiếu hoảng sợ mở to hai mắt: “Chưa chưa chưa, ngay cả một cuốn em còn chưa đọc xong. Đừng mua cho em nữa, em đọc không kịp đâu.”

Nếu anh trai mà mua thêm cho cô một đống sách nữa thì tiền tiêu vặt năm sau của cô sẽ bị tiêu sạch mất.

Bây giờ Lâm Tiếu thích nhất là môn Ngữ văn, bởi vì môn Ngữ văn do cô giáo Từ - người cô mà cô thích nhất dạy, với lại gần đây cô giáo Từ luôn khen ngợi cô.

Lâm Tiếu không phải là đứa trẻ sẽ lên mặt khi được khen ngợi, cô giáo Từ càng khen cô, cô lại càng muốn làm tốt hơn.

Lầm nào cô cũng đều nắn nót viết tiêu đề của bài tập Ngữ văn, sau khi viết xong còn cẩn thận kiểm tra xem có lỗi chính tả nào không, có câu nào viết ngược hay không.

Cô giáo Từ khuyến khích mọi người nên tận dụng hết các cuốn sách trong giá sách ở góc lớp, Lâm Tiếu chính là mượn sách từ giá sách đó để xem.

Sách ở nhà mình đằng nào cũng không chạy được, Lâm Tiếu cất chúng vào ngăn bàn của mình rồi mượn sách từ giá sách ở góc lớp trước.

Lâm Tiếu rất tức giận, rõ ràng sách ở giá sách của góc lớp nhiều đến nỗi có thể để cho cô đọc rất lâu rất lâu, tại sao anh trai còn mua cho cô nhiều sách như vậy.

Giá sách ở góc lớp thuận tiện hơn nhiều so với thư viện trường, khi mới thành lập, hầu hết các bạn trong lớp đều mượn một cuốn của giá sách ở góc lớp để xem.

Tuy nhiên, những học sinh mượn một cuốn sách đọc xong trả lại chỗ cũ rồi mượn tiếp cuốn khác, kiên trì đến bây giờ như Lâm Tiếu thì không còn nhiều nữa.

Mặc dù cô đọc không nhanh, nhưng cô chưa bao giờ dừng lại.

Lâm Tiếu cho rằng đọc sách nhiều chỉ có lợi chứ không có hại, lần sau khi anh trai cô đưa cô đến tiệm sách mua sách, cô có thể đường đường chính chính nói với anh trai mình rằng: “Cuốn sách này em đã đọc rồi, không cần phải mua nó nữa.”

Cô giáo Từ nhờ lớp phó học tập Trần Đông Thanh phụ trách quản lý sổ đăng ký mượn sách ở giá sách của góc lớp, mỗi lần mượn hoặc trả sách, các bạn trong lớp đều phải nhờ Trần Đông Thanh ghi tên vào sổ.

Trong vòng chưa đầy một tháng, tên của Lâm Tiếu đã trở thành cái tên xuất hiện thường xuyên nhất trong sổ đăng ký.

Trần Đông Thanh không chịu nhận thua, cậu bé muốn đuổi kịp số sách mà Lâm Tiếu đã mượn, nhưng cậu bé lại không có nhiều thời gian như vậy để đọc sách.

Trần Đông Thanh phàn nàn với Lâm Tiếu: “Mỗi buổi tối sau khi về nhà tớ phải tập chơi đàn piano một tiếng.”

Lâm Tiếu hỏi: “Đàn gì?”

Trần Đông Thanh: “Đàn piano đó.”

Lâm Tiếu chợt nhận ra: “Ồ, chính là cái trong phòng học âm nhạc đó hả?” Lâm Tiếu rất thích học tiết âm nhạc. Phòng học âm nhạc ở tầng một, bên cửa sổ thấp thoáng lá ngô đồng xanh biếc, trong phòng học có lót sàn gỗ, vào mùa hè rất mát mẻ.

Cô giáo dạy nhạc thích mặc váy, tóc ngang vai rất dịu dàng, cô giáo ngồi trên ghế chơi đàn, dùng chân giẫm lên phía dưới, đồng thời dùng tay chơi đàn, tiếng đàn phát ra, dạy mọi người hát.

Trần Đông Thanh đính chính: “Không phải, cái trong phòng học âm nhạc là đàn organ có bàn đạp, không phải đàn piano.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: “Đàn piano mà tớ nhìn thấy trên TV giống như vậy mà.”

Trần Đông Thanh lắc đầu: “Không giống nhau, có lẽ là do trên TV nhìn không rõ đó, sau này cậu đến nhà tớ chơi, tớ cho cậu xem đàn piano của tớ.”

Bình Luận (0)
Comment