Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 86 - Chương 86.

Chương 86. - Chương 86. -

Lâm Tiếu nói một cách hào phóng: “Nếu thời gian đọc sách hàng ngày của cậu ít hơn tớ, vậy thì sự cạnh tranh của chúng ta không công bằng, như thế này đi, nếu như cậu có thể xem được một nửa số sách của tớ thì coi như cậu thắng.”

Trần Đông Thanh tràn đầy tự tin: “Vậy chắc chắn tớ sẽ thắng cậu.”

Lâm Tiếu lại mượn thêm một cuốn sách mới từ giá sách ở góc lớp, Truyện khoa học viễn tưởng 365 đêm, đây là cuốn sách mà Vương Hồng Đậu đã lấy ở giá sách của góc lớp, Lâm Tiếu nhớ rất rõ.

Bởi vì vào cái ngày mà các bạn trong lớp cùng đến lấy sách, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đã vô tình lấy cùng một bộ sách. Cuốn mà Vương Hồng Đậu lấy là Truyện khoa học viễn tưởng 365 ngày, còn cuốn Diệp Văn Nhân lấy là Truyện cổ tích tri thức 365 đêm.

Cả hai vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cuốn sách trên tay đối phương: "Cậu cũng thích bộ sách này à."

“Ừm ừm ừm, tớ vô cùng thích luôn.”

Lâm Tiếu nhìn hai người bạn thân nắm tay nhau tung tăng thì cảm thấy có chút ghen tị, chỉ có một chút thôi, và rất nhanh đã biến mất hết.

Đợi đến khi cô đọc hết bộ sách này, cô cũng có thể có chủ đề chung để bắt chuyện với hai người bạn thân đó rồi.

Vào ngày đầu tiên khi giá sách ở góc lớp mở, Lâm Tiếu đã định mượn hai cuốn sách này rồi, nhưng chúng đã bị các bạn học khác trong lớp giành trước rồi.

Hai quyển sách này cực kỳ được yêu thích ở trong lớp, mỗi lần Lâm Tiếu đi mượn sách trả sách, hai quyển sách này đều trùng hợp đến nỗi không lúc nào thấy trên giá sách.

Cho đến hôm nay, cuối cùng Lâm Tiếu cũng nhìn thấy hai cuốn sách trên giá sách, vội vàng mượn nó cho mình.

Lâm Tiếu lật cuốn sách ra, mới xem lời mở đầu đã bị nó thu hút, cô không chờ được nữa liền lật ra đọc những trang phía sau, đột nhiên động tác của Lâm Tiếu dừng lại.

Cô nhìn thấy những nét vẽ bừa bãi rất lớn trên trang sách.

“Vương Hồng Đậu, sách của cậu vốn dĩ là như thế này sao?” Lâm Tiếu chỉ vào trang sách hỏi.

“Như thế nào á?” Vương Hồng Đậu thò đầu xem: “A, ai vẽ sách của tớ thành thế này.”

Bỗng chốc hốc mắt của Vương Hồng Đậu đỏ lên, cô bé luôn nâng niu cuốn sách này.

Vương Hồng Đậu ôm lấy cuốn sách, vừa khóc vừa đi về phía văn phòng của cô giáo Từ, Lâm Tiếu vội đuổi theo. Diệp Văn Nhân không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng lập tức đuổi theo.

“Cô giáo Từ ơi, có người vẽ sách của em thành như thế này.” Vương Hồng Đậu gấp đến nỗi quên hô cả “báo cáo”, trực tiếp xông vào văn phòng cô giáo Từ, Lâm Tiếu cũng đi theo tiến vào, Diệp Văn Nhân do dự một chút rồi đứng ở bên ngoài thò đầu vào bên trong theo dõi động tĩnh.

“Sao thế, đừng khóc, từ từ nói cho cô nghe nào.” Cô giáo Từ cầm lấy cuốn sách trong tay của Vương Hồng Đậu, hai hàng lông mày cũng cau lại.

Các tranh minh họa đầy màu sắc được vẽ lộn xộn bằng bút màu nước, các mảng màu đen và đỏ đã che phủ lên các tranh minh họa tinh xảo ban đầu.

Cô giáo Từ cũng rất tức giận, cô ấy an ủi Vương Hồng Đậu hai câu, sau đó đến lớp điều tra xem là ai đã vẽ cuốn sách thành như thế này.

Sổ đăng ký mà Trần Đông Thanh phụ trách ghi lại rất hữu ích, cô giáo Từ hỏi một học sinh mượn sách trước Lâm Tiếu: “Viên Kim Lai, khi em đọc cuốn sách này thì nó có những vết bẩn này không?”

Viên Kim Lai không dám nhìn thẳng vào mắt cô giáo Từ: “Có, hình như là có, lúc em mượn nó về em cũng xem không có kỹ.”

Cô giáo Từ vừa nhìn đã biết Viên Kim Lai có vấn đề, sau đó lại hỏi tiếp học sinh mượn sách trước Viên Kim Lai: “Lúc em xem sách thì sách có những vết bẩn này không?”

Người mượn sách trước Viên Kim Lai là người ngồi bên cạnh lớp trưởng Chung Hiểu Khiết, cậu bé trả lời rất chắc chắn: “Không có ạ.”

Chung Hiểu Khiết cũng làm chứng cho cậu ấy: “Em cũng xem qua một lần, không có ạ.”

Như thế thì Viên Kim Lai lại càng đáng nghi ngờ hơn, cô giáo Từ dựa theo ghi chép trong sổ đăng ký tìm ra tất cả những cuốn sách mà Viên Kim Lai đã mượn, tổng cộng cậu bé đã mượn ba cuốn sách, trong đó có hai cuốn đều bị vẽ lung tung.

Cô giáo Từ bày hai cuốn sách đó ra trước mặt Viên Kim Lai: “Rốt cuộc có phải là em làm không?”

Viên Kim Lai không thể không thừa nhận: “Là em.”

“Tại sao em lại làm hỏng sách? Khi mới đi học, cô đã dặn các em phải trân trọng sách vở, khi mới thành lập giá sách ở góc lớp, cô đã nhấn mạnh rằng các em phải biết quý trọng sách của người khác, tại sao em lại làm như vậy?”

Tiết học tiếp theo là tiết âm nhạc, cô giáo Từ khuyên Vương Hồng Đậu với đôi mắt đỏ hoe đến lớp học âm nhạc trước, để Viên Kim Lai lại trong văn phòng giáo huấn cậu bé.

Nửa tiết học trôi qua, Viên Kim Lai cũng không thể giải thích được tại sao bản thân lại làm hỏng sách.

Cô giáo Từ đau đầu vuốt vuốt sống mũi, thật ra cô ấy đã quen rồi, một số học sinh lớp nhỏ, đặc biệt là nam sinh, làm mấy trò phá phách vốn dĩ chẳng cần lý do.

Bình Luận (0)
Comment